Bùi Nhược Thần cười nhẹ, “Chung thân không đổi sao? Ha ha, không tệ! Đúng là rất đơn giản! Đó là bởi vì hoàn cảnh sống của các ngươi rất đơn thuần đi.”
Tiểu Bạch dùng móng vuốt của mình gãi cái chân kia của mình, gần như tự kỷ nói: “Kỳ thật a, cũng là do thành viên trong bộ tộc của chúng ta quá ít, sau khi mọi người gặp nhau đều thập phần quý trọng đối phương, cho dù có vấn đề gì cũng chỉ đường đường chính chính tỷ thí một hồi, cho nên chẳng có hiềm khích gì. Con người các ngươi a, đại khái là người nhiều lắm, dù là thứ rất hiếm có cũng là không thể đếm hết, còn hình thành bang bang phái phái, sau đó lục đục với nhau! Những chuyện thế này, ở các đàn thú khác cũng có không ít, chỉ là trong bộ tộc của chúng ta thì không có mà thôi.”
“Thật không, vậy các ngươi thật đúng là may mắn!” Bùi Nhược Thần nằm ngửa trên lưng Tiểu Bạch, thoải mái giang hai tay hai chân nhìn lên bầu trời đêm, điều này khiến hắn nhớ tới tư thế của Ngự Thiên Dung lúc nãy, nàng tựa hồ vẫn luôn tùy tâm sở dục biểu đạt hỉ giận của mình, làm việc mà nàng thích, làm chuyện mà nàng muốn làm! Không yêu quyền thế, không yêu phú quý, không cần danh dự… Nữ nhân như vậy thật đúng là hiếm thấy!
À, cũng không hẳn vậy, nàng vẫn rất thích bạc, chỉ là nàng thích tự mình kiếm bạc mà thôi!
Nghĩ, nghĩ, Bùi Nhược Thần không khỏi nhếch môi cười khẽ, nàng thật là nữ nhân thú vị!
“Chủ nhân, ngươi nghĩ đến Ngự phu nhân sao?”
“Vì sao nói như vậy?”
“Bởi vì khi ngươi đối diện nàng, mặt ngươi có vẻ thực!”
Ngạch… Nói cứ như mặt hắn những lúc khác đều có vẻ giả! Bùi Nhược Thần ho nhẹ hai tiếng, Tiểu Bạch ha ha cười nói: “Chủ nhân, ta là ăn ngay nói thật, ngươi có đôi khi thật sự rất giả, tỷ như lúc nãy, ngươi rõ ràng không thích tên Tịch Băng Toàn kia, không muốn giúp hắn, lại lộ ra vẻ mặt như thể ngươi rất muốn giúp hắn, còn cố ý đùa giỡn tâm cơ với hắn!”
Bị một con chim phê bình thật sự là một chuyện rất nghẹn khuất, Bùi Nhược Thần cũng cảm thấy nghẹn khuất, cố tình hắn lại không thể mở miệng phản bác, cũng không thể cướp đoạt quyền phát biểu của một con chim!
Xem ra, một đêm này, sẽ trôi qua trong buồn bực a.
.
.
.
Trong lúc Bùi Nhược Thần còn đang nhàm chán nhìn lên trời, Ngự Thiên Dung đã cưỡi Tiểu Tro sắp về tới nhà.
Thấy thần sắc Ngự Thiên Dung lo lắng, Triển Cảnh quan tâm hỏi: “Phu nhân, rốt cuộc có chuyện gì khiến ngươi gấp gáp như vậy?”
“Lúc trước, ngươi không phải đã nói, khuôn mặt của hoa khôi đó có chút quen thuộc sao?”
“Đúng vậy.” Vậy thì sao? Triển Cảnh vẫn khó hiểu.
Ngự Thiên Dung cau mày lo lắng nhìn về phía trước, “Ngay vừa rồi, ta bỗng nhiên nghĩ tới, vì sao cảm thấy quen mặt, bởi vì lúc chúng ta rời nhà, từng gặp một nữ nhân ở cửa thành, nữ nhân đó và hoa khôi kia có vài phần tương tự!”
Triển Cảnh khẽ sửng sốt, cẩn thận hồi tưởng một chút, trong lòng cũng cả kinh, “Phu nhân, ta cũng nhớ ra rồi, thật là có chút tương tự! Chẳng lẽ các nàng là tỷ muội?”
“Không, ta hoài nghi hoa khôi kia bất quá là một bình hoa, cung chủ chân chính của Mê Huyễn Cung hẳn là đang ẩn thân đâu đó ngay trong kinh thành Ly Quốc, nàng tất nhiên là có mục đích, thậm chí có thể đoán được thế lực của nàng đại biểu cho một quốc gia. Mặc kệ nàng là đại biểu cho thế lực phương nào, nếu thu được tin chúng ta đột nhập Mê Huyễn Cung, tất nhiên sẽ rất tức giận! Mà, lần trước giao thủ, Phượng Hoa vô tình đã để lộ thân phận của Bùi Nhược Thần, chẳng khác nào bại lộ chúng ta, vì Bùi gia và Hội Họa Viên có liên quan!”
Nghe Ngự Thiên Dung phân tích xong, Triển Cảnh cũng khẩn trương lên, “Ý phu nhân là nói các nàng có khả năng động thủ với Hội Họa Viên và Bùi gia?”
“Bùi gia có lực lượng của chính mình để tự bảo vệ, nhưng Hội Họa Viên chúng ta lại chỉ có ba người Hạ Duyệt là đáng kể, vạn nhất bọn họ xuất ra cao thủ cấp bậc hộ pháp, ngươi không thể đối phó, bọn Hạ Duyệt cũng có khả năng không thể đối phó. Cho nên, Duệ Nhi ở nhà mới là nguy hiểm nhất!”
Triển Cảnh nghe vậy, lòng cũng khẩn trương lên, bất quá hắn vẫn có điểm không rõ, “Phu nhân, ngươi vì sao cho rằng cung chủ của Mê Huyễn Cung sẽ ở Ly Quốc?” Hắn cũng hoài nghi sau lưng Mê Huyễn Cung có một thế lực không thể khinh thường, cứ việc căn cứ vào lời đồn thiếu chính xác về Mê Huyễn Cung trong giang hồ là có thể đoán ra.
“Trực giác, hơn nữa, nữ nhân điêu ngoa không phải nói tỷ tỷ nàng rất lợi hại sao? Ta thấy bộ dáng nàng chính là người mới đến, nếu không phải nơi này đã có ngọn núi lớn cho nàng dựa vào, nàng dám làm càn như vậ sao?” Ngự Thiên Dung khe khẽ thở dài, nếu quả thật là như thế, nàng chỉ có thể cầu nguyện Mê Huyễn Cung tối nay đừng hành động. Lúc đó tuy nàng có dịch dung, hẳn sẽ khiến đối phương mù mờ về thân phận thật của nàng, bất quá, Phượng Hoa thật sự là hộ vệ của Hội Họa Viên, cho nên, nàng thực lo lắng!
Mặc kệ đối phương là hướng về một mình Phượng Hoa hay là hướng về cả Hội Họa Viên để trả thù nàng, tất cả đều không thể thừa nhận! Nàng không muốn để Hội Họa Viên gặp chuyện không may!
Tiểu Tro lúc này cũng hiểu được tính khẩn cấp của sự việc, vội giương rộng cánh bay nhanh hơn…
.
.
.
Sắc trời dần dần sáng lên, bóng dáng của Hội Họa Viên càng lúc càng rõ ràng, Ngự Thiên Dung cảm kích vỗ vỗ đầu Tiểu Tro, “Tiểu Tro, cám ơn ngươi! Phong cảnh rừng trúc trong Hội Họa Viên không tệ, ngươi có thể nghỉ ngơi trong rừng trúc, nếu sợ lãnh, ta sẽ cho ngươi thêm vài cái chăn! Mấy ngày nay thời tiết lại lạnh xuống rồi!”
“Chủ nhân, ta không sao.” Nó là một con chim, nhiều lắm là có thể nói, khí lực lớn một chút, bay nhanh hơn một chút mà thôi, dù thế cũng vẫn là một con chim a! Rất khác với nhân loại đó, hiểu không! Sao nàng cứ thích xem nó như người vậy a? Ai…
Ngự Thiên Dung và Triển Cảnh đồng thời phi thân xuống, đáp xuống trong viện, bay thẳng đến chính viện.
“Phu nhân —— “
Một nha hoàn đang bưng một chậu nước ấm đi trên đường, đột nhiên thấy chủ tử nhà mình trở lại, không khỏi mừng rỡ kêu lên!
“Thư Đào.”
“Phu nhân, ngài rốt cuộc đã trở lại! Thật tốt quá, thiếu gia ngày nào cũng rất nhớ ngài a!” Thư Đào vô cùng kích động nhìn Ngự Thiên Dung, lúc nhìn thấy Triển Cảnh thì có chút ngẩn người, “Triển hộ vệ đi đón phu nhân sao? Vậy sao không nói với thiếu gia một tiếng, làm cho thiếu gia mấy ngày nay đều nhăn nhó suốt!”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Được rồi, đừng truy vấn hắn, Duệ Nhi còn chưa rời giường sao? Trong nhà gần đây có xảy ra chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì lớn, bất quá, có thêm hai người.”
Ngự Thiên Dung nhướng mày, “Người nào?”
“Một người tên là Tiểu Đào, nói là từng chịu ân huệ của phu nhân, nay có được tự do, muốn tới báo đáp phu nhân. Một người là tới tìm Triển hộ vệ, tên là Lôi Thiên Kiều cô nương, nói cái gì cũng muốn chờ Triển hộ vệ trở về! Sau đó, Hạ quản gia rơi vào đường cùng, đành phải an bài cho các nàng ở lại, nói là chờ phu nhân trở về rồi quyết định.”
Tiểu Đào? Trái tim Ngự Thiên Dung đột ngột nhảy dựng, liếc mắt nhìn sang Triển Cảnh một cái, Triển Cảnh cũng nhíu mày, “Phu nhân, nếu ta không nhớ lầm, người này hẳn là nha hoàn trong phủ Hộ Quốc tướng quân mà chúng ta đã gặp vào đêm đột nhập phủ tướng quân!”
(Tiện đây chú thích một chút cho mọi người rõ:
Tiểu Đào là một nhân vật đặc biệt, tuy ra sàn diễn rất ít, nhưng toàn là những màn độc đáo.
Lần đầu tiên xuất hiện là ở cuối Chương 92, toàn bộ Chương 93, là một nha hoàn – lúc này gọi là Đào Nhi – có vẻ rất vô tội trong sự kiện Ngự Thiên Dung bị sủng thiếp của Nam Cung Tẫn hãm hại, sang đầu Chương 94, nếu ai để ý sẽ có đoạn tác giả tả ánh mắt khác lạ của nàng. Nếu chỉ đọc chương này, hết 99,9% mọi người sẽ bị lừa.
Lần thứ hai Tiểu Đào xuất hiện là ở Chương 271, giờ thì hết hiền lành rồi, rõ ràng có nhúng tay vào việc hãm hại Ngự Thiên Dung, không biết là có dự mưu từ trước hay nảy sinh sau này nhưng nói chung là nhân vật rất hào hứng trong việc hại Ngự Thiên Dung. Nhân vật rất si tình với Nam Cung Tẫn, có ý muốn rinh Nam Cung Tẫn về nhà sau khi hoàn thành “việc lớn” gì đó. Sau khi rời phủ tướng quân, thì người này đã dịch dung trà trộn vào Bùi gia, hình như còn chưa bị ai phát hiện.
Cũng trong chương 271, một nhân vật nữ bí ẩn đã đánh giá Tiểu Đào là một kẻ tâm cơ thâm trầm, rất nguy hiểm, và mình – editor – xin đảm bảo, nhân vật này quả thực rất nguy hiểm, tuyệt đối ko nên ở chung nhà!)
Thư Đào thấy thần sắc hai người khác lạ, nhất thời cũng khẩn trương lên, “Phu nhân, chẳng lẽ —— “
“Đừng hoảng hốt, bất quá là một nha hoàn, ngươi lo chăm sóc tốt cho thiếu gia là đủ rồi!”
Thư Đào nghe vậy lại càng hoảng hốt, “Phu nhân, thiếu gia —— thiếu gia…”
“Làm sao vậy?” Ngự Thiên Dung khẩn trương nhìn nàng.
“Tiểu Đào nói nàng có lỗi lớn với phu nhân, cho nên phải chiếu cố tốt cho thiếu gia để bù lại sai lầm… Lúc đầu thiếu gia không để ý tới nàng, sau lại, chúng ta đều bị nàng đả động, liền, khiến cho nàng cùng ta chiếu cố thiếu gia!”
Tim Ngự Thiên Dung suýt ngừng đập, xoay người chạy về phía phòng của Duệ Nhi, chỉ nhoáng lên một cái mắt, người đã không thấy tăm hơi. Thư Đào cảm thấy mình hẳn là mới nằm mơ, phu nhân sao tự dưng không thấy rồi?
“Thư Đào cô nương, phu nhân đã đi đến phòng của thiếu gia, chúng ta cũng chạy đi xem đi!”
Thư Đào nghi hoặc nhìn Triển Cảnh, “Triển hộ vệ, thật sự là phu nhân?”
“Đúng vậy, phu nhân lần này tuy rằng xảy ra chút việc ngoài ý muốn, bất quá cũng là nhân họa đắc phúc, võ công được đề cao!”
Thư Đào ngây thơ gật gật đầu, thì ra là thế, nhưng thế này cũng quá nhanh đi!
Khi hai người đuổi tới phòng Duệ Nhi, Ngự Thiên Dung đang vừa ôm Duệ Nhi vừa cười, Duệ Nhi rất kích động rúc vào lòng Ngự Thiên Dung, “Mẹ, mẹ rốt cuộc đã trở lại!”
“Ừ, con ở nhà có nghe lời không?”
“Nghe lời a!” Duệ Nhi chớp ánh mắt nhìn mẫu thân mình, bỗng nhiên nghi hoặc hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại che đầu?”
Sắc mặt Triển Cảnh khẽ đổi, Ngự Thiên Dung chỉ nhàn nhạt cười, “Bởi vì mẹ nhuộm tóc, mẹ nhuộm tóc thành màu trắng, muốn cho con một kinh hỉ!”
“Màu trắng?” Duệ Nhi giật mình nhìn Ngự Thiên Dung, “Vì sao lại nhuộm thành màu trắng a?”
Ngự Thiên Dung vuốt đầu hắn, ôn nhu nói: “Bởi vì mẹ thích màu trắng, thế nào, Duệ Nhi không thích?”
Duệ Nhi chớp ánh mắt, có chút do dự, “Không phải, nhưng, tóc trắng thì giống lão thái bà a!”
Ngự Thiên Dung nghe vậy bật cười, kéo tấm khăn che tóc xuốn, nhìn Duệ Nhi, “Vậy con xem mẹ có giống lão thái bà không?”
Duệ Nhi nghiêm túc nhìn Ngự Thiên Dung, lắc đầu, “Không giống, bất quá, người khác nhìn từ sau lưng sẽ hiểu lầm!”
“Chúng ta cứ việc mặc kệ người khác, Duệ Nhi không chán ghét thì tốt rồi!”
Duệ Nhi nhìn thoáng qua Triển Cảnh đứng phía sau Ngự Thiên Dung, ngọt ngào cười, ôm lấy Ngự Thiên Dung, nũng nịu nói: “Mẹ biến thành thế nào, Duệ Nhi đều thích!”
Ngự Thiên Dung cao hứng hôn bẹp một ngụm lên mặt Duệ Nhi, vang vang đương đương, khuôn mặt nhỏ nhắn của Duệ Nhi liền ửng đỏ, “Mẹ!”
“Được rồi, mẹ đói bụng, mẹ con mình đi ăn sáng đi!”
“Phu nhân, thiếu gia còn chưa rửa mặt đâu!”
“À, vậy ngươi sửa soạn cho thiếu gia xong liền đưa đến trong viện của ta!”
Thư Đào cười ha ha gật đầu đáp vâng, Triển Cảnh nhìn theo Ngự Thiên Dung rời đi, mới nói, “Về sau, đừng để nữ nhân tên là Tiểu Đào kia tiếp cận thiếu gia!”
Thư Đào có chút sửng sốt, tuy rằng không hiểu lắm sao lại thế này, nhưng vẫn thực nghiêm túc gật gật đầu, bởi vì nàng biết Triển hộ vệ giống nàng, sẽ không làm hại thiếu gia.
“Triển thúc thúc, thúc cũng đi rửa mặt chải đầu đi, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn sáng!”
Triển Cảnh ôn hòa cười, lui xuống.
Nhìn Triển Cảnh rời đi, Duệ Nhi lập tức nhỏ giọng hỏi, “Thư Đào tỷ tỷ, tỷ nói, tóc của mẫu thân ta thật sự là nhuộm sao?”
Thư Đào nhíu cặp mày thanh tú, lắc đầu, “Thực xin lỗi, thiếu gia, nô tỳ không biết!”
Duệ Nhi thở dài, “Ta đoánc hắc là mẫu thân đang gạt ta! Ngươi nghĩ xem, có khi nào là do lúc giải độc xảy ra không? Ta nghe sư phụ nói qua, có một vài loại dược, dùng vào sẽ khiến người ta tóc đen thành tóc trắng.”
Thư Đào có chút sùng bái nhìn thiếu gia nhà mình, “Thiếu gia a, vậy ngài biết có biện pháp nào làm cho tóc phu nhân biến trở lại như cũ?”
Duệ Nhi tiếc hận lắc đầu, “Tạm thời không biết, chờ sư phụ trở về, ta sẽ hỏi ông ấy. Nhưng mẫu thân hình như thật sự rất thích màu trắng a! Trước kia ta có lần nghe mẫu thân nói, nàng rất thích màu tóc bạch kim của Tịch thúc thúc!”
Ách! Thư Đào mặt đỏ bừng, hầu hết mọi người trong Hội Họa Viên đều biết quan hệ giữa phu nhân và Tịch công tử, bất quá, vì phu nhân không che che lấp lấp, nên mọi người cũng không cảm thấy có gì không tốt, chỉ là khi ngẫu nhiên đàm luận, mọi người đều cho rằng phu nhân thật có phúc khí, mới có thể khiến người lãnh khốc như Tịch công tử ôn nhu đối đãi với mình.
“Thư Đào tỷ tỷ, nhanh lên, nhanh lên đi, ta phải đến ăn với mẫu thân, mẫu thân đã lâu rồi không trở lại.”
“Vâng, thiếu gia đừng nóng vội, nô tỳ đang cố gắng a!” Thư Đào vừa giúp Duệ Nhi mặc quần áo, vừa cười trả lời.
“Thiếu gia gấp cái gì a?”
Đúng lúc này, một bóng người đi đến, Thư Đào nhìn thấy nàng, nhớ tới lời Triển Cảnh vừa mới nói, ha ha cười, “Không có gì, thiếu gia chỉ là đói bụng, muốn ăn thôi!”
“À, vậy để nô tì đi lấy đồ ăn sáng đến cho thiếu gia ngay!”
Thư Đào giơ tay ra, vội vàng ngăn nàng lại, “Tiểu Đào, không cần vội, thiếu gia lát nữa sẽ đến cùng ăn sáng với phu nhân.”
Tiểu Đào trừng lớn mắt, tựa hồ khó có thể tin, “Phu nhân? Ngươi nói cái gì?”
Thư Đào bị vẻ mặt khác thường của nàng làm hoảng sợ, “Ta là nói thiếu gia cùng ăn sáng với phu nhân a!”
“Nàng —— ngươi, ngươi nói phu nhân đã trở lại?” Tiểu Đào ngăn chận khiếp sợ trong lòng, cố gắng bình tĩnh hỏi.
Thư Đào gật gật đầu, “Đúng vậy, phu nhân vừa trở về, làm sao vậy? Phu nhân trở về, ngươi không vui?”
Tiểu Đào nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Thư Đào, vội vàng lắc đầu, “Không phải, không phải, chỉ là kinh ngạc thôi, cũng có chút kích động. Phu nhân trở về, ta đương nhiên vui vẻ!”
“Ừm, vậy là tốt rồi, ta đã nhắc đến ngươi với phu nhân, lát nữa ngươi cũng cùng đến ra mắt phu nhân đi!”
“Ta?” Sắc mặt Tiểu Đào có chút xấu hổ, bất quá rất nhanh bình tĩnh trở lại, “Được, chỉ sợ phu nhân không rảnh gặp một tiểu nha hoàn như ta thôi!”
Thư Đào vỗ vỗ vai nàng, “Đừng lo, phu nhân đối với hạ nhân luôn thực ôn hòa! Ngươi đi ăn trước một chút gì đi, sau đó đến chính viện gặp phu nhân, ta đi đưa thiếu gia qua đó trước!”
Tiểu Đào nhìn Thư Đào dẫn Duệ Nhi rời đi, đáy mắt hiện lên một chút tàn khốc, ả cư nhiên không chết, vì sao? Không phải là nàng và tên Bùi Nhược Thần kia cùng nhau rơi xuống vực sao?
Nhưng, đây cũng chỉ là vẻ mặt trong nháy mắt, một nháy mắt sau, nàng lại khôi phục bộ mặt nô tỳ, tất cung tất kính. Hơn nữa thực cẩn thận đi ra khỏi viện của Duệ Nhi.
.
.
.
Ở trong viện của mình, Ngự Thiên Dung thực tùy ý lộ ra mái tóc trắng xóa, thấy trong nhà bình an vô sự, nỗi thắc thỏm trong lòng liền buông xuống. Mà sau khi thả lỏng chính là áp dụng chủ động, cho kẻ địch phát hiện mình chính là bạch yêu nữ kia! Ha ha, nhất định phải làm một trận náo động thật lớn! Nàng thật muốn xem cung chủ chân chính của Mê Huyễn Cung là người nào, vì sao có thể có được nhiều cao thủ như vậy đến ủng hộ.
Đương nhiên, nếu bọn họ không có bao nhiêu địch ý đối với mình, nàng cũng không ngại nghị hoà.
“Phu nhân, thiếu gia đến.” Triển Cảnh đứng cạnh Ngự Thiên Dung, cúi đầu nhắc mỗ nữ lại thất thần.
Ngự Thiên Dung thu hồi tâm tư, nhìn Triển Cảnh một cái, “Ngồi đi, chúng ta cùng nhau ăn.”
“Phu nhân, ta là hộ vệ —— “
“Ta nói cho ngươi ngồi!”
Triển Cảnh thấy sắc mặt Ngự Thiên Dung có vẻ giận, liền không tranh chấp nữa, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Duệ Nhi cười tủm tỉm chạy tới, ngồi xuống chiếc ghế còn lại cạnh Ngự Thiên Dung, “Mẹ, Phượng thúc thúc, Hạ thúc thúc và Trì thúc thúc lúc này chắc cũng đã rời giường, có chờ bọn họ cùng nhau ăn không?”
“Được!” Ngự Thiên Dung quay sang nhìn Thư Đào, “Ngươi đi thỉnh Hạ quản gia, Trì hộ vệ và Phượng hộ vệ lại đây đi, nói là ta mời bọn họ đến cùng ăn sáng!”
“Vâng, phu nhân!”