“Tên điên lớn mật, dám đả thương thiếu gia nhà chúng ta, ngươi có biết thiếu gia chúng ta là ai không?”
Triển Cảnh đang định lại ra tay giáo huấn bọn họ, lại bị Ngự Thiên Dung đưa tay ngăn lại, lạnh lùng nhìn mấy tên hộ vệ kia, “Hắn là ai thì liên quan gì đến chúng ta? Nếu hắn vẫn không biết nặng nhẹ, chết cũng đáng.”
Đám hộ vệ của Lưu Huy ngày thường đi theo chủ tử hoành hành quen thói, có khi nào bị người khác xem thường như thế, huống chi trước mắt chỉ là một thiếu nữ tử* cùng một công tử ca** thoạt nhìn nhã nhặn vô hại, cùng lắm là có chút võ công, cho nên một người trong đám hộ vệ lập tức rút ra đại đao, xông lên báo thù cho thiếu gia nhà mình.
- thiếu nữ tử = nữ tử yếu đuối
** công tử ca = (là mình đoán) nam tử trẻ tuổi nhu nhược
Ngay lúc này, tên Lưu vô lại bị ngã trên mặt đất bỗng bừng tỉnh, hung hăng trừng mắt nhìn Triển Cảnh, quát vào mặt bọn thủ hạ: “Mấy người các ngươi là người chết hết rồi sao, còn không mau tiến lên hỗ trợ bắt lấy cô nương kia, bổn thiếu gia nếu không đùa chết nàng, ta sẽ không họ Lưu!”
Năm hộ vệ của Lưu Huy thu được lệnh, lập tức ùa lên. Ngự Thiên Dung u nhã bước thong thả tới, đám hộ vệ cư nhiên một chút cũng không chạm được nàng, thậm chí ngay cả quần áo còn chưa đụng đến đã bị một cổ lực đánh bay ra ngoài, vài tiếng kêu đau đớn, thảm thiết liên tục vang lên.
Bùi Nhược Thần vẻ mặt như không có việc gì đi theo sau Ngự Thiên Dung. Sắc mặt Triển Cảnh cực kì lạnh lẽo, bàn tay siết chặt chuôi kiếm, người sáng suốt đều nhìn ra được hắn giờ phút hết sức muốn giết mấy người kia cho hả giận, nhưng tên Lưu vô lại là kẻ có mắt như mù, ỷ vào mình có đông người, nhặt lấy thanh đao trên mặt đất, nhào lên phía trước, hô to : “Để mệnh lại cho ta!”
Keng một tiếng, trường kiếm khỏi vỏ, dưới ánh nắng ấm áp phát ra ánh sáng chói mắt… Triển Cảnh đã không thể nhịn được nữa, bọn họ cư nhiên mắt mù không hiểu được phu nhân đã hạ thủ lưu tình, còn muốn lấy đao chém phu nhân? Hắn có muốn nhịn cũng không nhịn được nữa!
Ngự Thiên Dung còn chưa kịp kêu ngừng, Triển Cảnh đã muốn bay ra ngoài, hắn là quyết tâm giết những người đó! Đối với hắn mà nói, mạng người, thật sự không tính cái gì, nhất là loại rác rưởi này! Giết một cái ít một cái!
“Công tử thủ hạ lưu tình!”
Một tiếng gọi khẽ vang lên, một trường tiên* phá không đánh úp đến, cư nhiên linh hoạt cuốn lấy trường kiếm của Triển Cảnh, phải biết rằng kiếm của Triển Cảnh là thanh bảo kiếm sắc bén vô cùng, tuy rằng không đến mức chém sắt như chém bùn, nhưng đã là hàng thượng phẩm, hơn nữa nội lực của Triển Cảnh vốn thâm hậu, tuy chưa đạt đến cảnh giới chém sắt như chém bùn, nhưng vẫn có thể chém đá cứng như chém đất sét. Vậy lúc này, thế nhưng không chém đứt được trường tiên của nữ tử nọ.
- Trường tiên = sợi roi dài
Màu áo lục y hấp dẫn tầm mắt mọi người, một nữ tử xinh đẹp, thân thể thướt tha đứng thẳng đối diện Triển Cảnh, tươi cười đầy mặt, “Công tử, mạng người quan thiên, mặc kệ có chuyện gì cũng không nên ra tay nặng như vậy a!”
Triển Cảnh lạnh lùng nhìn nữ tử nọ, “Cô nương vì sao muốn xen vào việc của người khác?”
“Ta là không đành lòng mới ra tay ngăn trở a! Công tử, tục ngữ nói, làm việc đừng quá quyết tuyệt, cho người khác ba phần đường sống, cũng là cho bản thân lưu một đường lui.” Nữ tử lục y hảo tâm khuyên giải.
Nhưng mọi người vây xem đều nói thầm: một tiểu cô nương như ngươi thì xen vô làm cái gì a, khó khăn lắm mới có người dám giáo huấn tên Lưu vô lại này, kính nhờ tiểu thư ngươi đừng vướng bận, để cho những người đáng thương bình thường luôn bị Lưu vô lại ức hiếp như chúng ta được xả giận đi!
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng mọi người không ai dám ra tiếng, ai mà không sợ Lưu vô lại mang thù a, nếu có người thật sự mở miệng nói cái gì, không chừng ngày mai đã bị tùy tiện gán một tội danh, bắt vào đại lao! Cho nên, ánh mắt mọi người đều dán lấy vài người trên đường, chờ mong nữ tử lục y này đừng cản trở chuyện may mắn của người khác.
Ngự Thiên Dung và Bùi Nhược Thần thản nhiên quét mắt nhìn nữ tử lục y kia một cái, sau đó hai người nhìn nhau, Bùi Nhược Thần khẽ cười một tiếng, mở miệng nói: “Nếu vị cô nương này thiện lương như thế, không bằng ngươi thay thế phu nhân nhà ta chịu nhục một phen đi!”
Chịu nhục? Ánh mắt nữ tử lục y trầm xuống, “Ngươi nói cái gì?”
Không hề bị sắc mặt giận dữ của nàng mà lay động, Bùi Nhược Thần lạnh nhạt nói: “Ta nói, cái gã kia, cái gã nằm trên mặt đất đó, là tên tưởng cường thưởng dân nữ bị huynh đệ của ta đả thương, mà người hắn định cướp hôm nay chính là phu nhân nhà chúng ta. Ngươi đã nói đừng ra tay quá độc ác, vậy thì, liền giao cho ngươi, ngươi nếu nguyện ý thay thế phu nhân chịu khuất nhục, như vậy, chúng ta quyết không phản đối!”
Cái gì! Người này muốn cướp phu nhân nhà người ta? Nữ tử lục y nhất thời hiểu được mình trách sai người, thấy rất xấu hổ, nhìn nhìn Triển Cảnh lại nhìn sang Ngự Thiên Dung, “Ta, các ngươi —— “
“Đi thôi, không cần lãng phí thời gian với những người này!” Ngự Thiên Dung liếc nhìn đám người Lưu vô lại một cái, lạnh lùng nói.
Bỗng nhiên, tên Lưu vô lại bỗng lớn tiếng kêu la về hướng nữ tử lục y, “Vị nữ hiệp này, nữ hiệp đừng bị bọn họ lừa gạt a, ta nào dám cường thưởng dân nữ giữa ban ngày ban mặt a, rõ ràng là bọn hắn định cướp bạc của bổn thiếu gia nên mới vu oan cho ta như vậy, cầu nữ hiệp chủ trì công đạo cho chúng ta a!”
Sắc mặc mọi người đều trở nên cổ quái lên, tên Lưu vô lại này đúng là cực phẩm vô lại a! Cư nhiên có thể nói đến độ hắc bạch điên đảo, còn không chút đỏ mặt, mẹ nó, thứ bẩn thỉu này mà là người sao? Mà đáng giận ở chỗ, bọn họ rõ ràng có thể làm chứng nhưng không dám đứng ra, họ sợ bị Lưu vô lại trả thù a!