Kinh ngạc không phải vì nơi này cũng có Đoạn Tâm Thảo, mà là vì hắn nhìn ra niên kỉ của mấy cọng Đoạn Tâm Thảo kia còn dài hơn của Lan gia, có được màu sắc đó xem ra ít nhất phải là trên trăm năm.
Tuổi của Đoạn Tâm Thảo chỉ cần dựa vào màu sắc là có thể đoán. Dưới mười năm là màu xanh lá mạ, từ mười đến năm mươi thì có màu xanh lá sẫm, trên năm mươi năm sẽ có màu xanh tím, hơn một trăm năm thì chuyển thành màu lam, ngoài năm trăm năm biến thành màu đỏ, vượt qua ngàn năm lại thành màu trắng, nhan sắc càng đậm , tuổi thọ càng dài.
Mà những cây cỏ đối diện này, phần lớn là màu lam, trong đó có vài cây là màu đỏ, còn có hai cây màu trắng, đây không chỉ khiến hắn kinh, càng nhiều là hỉ!
Bất quá, Ngự Thiên Dung không biết những điểm này, cho nên, nàng kinh ngạc là vì thấy cảnh trí nơi này cứ như tiên cảnh huyền huyễn.
Bùi Nhược Thần liếc nhìn hai phi hổ kia một cái, quay sang nói với Ngự Thiên Dung: “Cho ta mượn dải lụa trên áo của ngươi.”
A? Ngự Thiên Dung há hốc mồm, bất quá vẫn ngoan ngoãn đưa dải lụa cho hắn. Bùi Nhược Thần ánh mắt nhìn chằm chằm hai cây Đoạn Tâm Thảo màu trắng, ngưng thần tĩnh khí, bỗng nhiên bay vút lên, lao thẳng tới bên kia hồ nước.
Ngay khi dải lụa trong tay Bùi Nhược Thần sắp chạm đến hai cây màu trắng kia, bỗng nhiên, một mỹ nhân ngư cả người màu vụt lên khỏi mặt hồ, nhe răng nhếch miệng công kích Bùi Nhược Thần.
Ngự Thiên Dung thấy vậy khẽ kêu lên một tiếng, lập tức cảm thán nói: “Thật đẹp a!”
Bùi Nhược Thần nghe xong thiếu chút nữa té xuống hồ, nàng không lo lắng đến bản thân sẽ gặp nguy hiểm, còn có tâm tình cảm thán con cá kia rất mỹ lệ!!
Ngự Thiên Dung giờ phút này đã bị mỹ nhân ngư kia hấp dẫn, tròng mắt động cũng không động. Mỹ nhân ngư kia thật sự là rất đẹp, nửa người phía dưới là một đuôi cá lớn màu hỏa diễm, ánh mắt đen tuyền, lấp lánh, mái tóc đen bóng thật dài khẽ bay bay giữa không trung.
Bỗng nhiên mài tóc đen như mực kia hóa thành roi dài bay vun vút về phía Bùi Nhược Thần, định quấn lấy người khác, kéo xuống hồ nước. Bùi Nhược Thần quyết định thật nhanh, không lưu tình chút nào rút kiếm vung lên, xoẹt một tiếng, ba ngàn tóc đen phân tán, rơi lả tả xuống những cây thủy sinh trên mặt hồ.
Ngự Thiên Dung oa một tiếng kêu lên, lập tức thở dài, “Đáng tiếc mái tóc đen dài xinh đẹp a! Vừa đen vừa bóng, thật đúng là cực phẩm a!”
Lần này chẳng những là Bùi Nhược Thần, ngay cả hai con chim to và hai con phi hổ cũng đồng loạt trừng mắt: nữ nhân này, rốt cuộc đứng về phe nào? Không thấy tên Bùi Nhược Thần kia đã lâm vào nguy hiểm sao? Ngươi không lo lắng cho đồng bạn mình, còn là đứng đó tiếc nuối cho kẻ địch! Ai… cả người lẫn thú đều không nói gì nổi!
Mỹ nhân ngư kia bị chém đi một nửa mái tóc, nhất thời giận dữ, xoay người lật lại, dùng đuôi cá đứng trên mặt nước. Bùi Nhược Thần thấy vậy lập tức tiến lên công kích kịch liệt. Mỹ nhân ngư dùng cái đuôi tung bọt nước lên, bọt nước hóa thành lợi khí sắc nhọc bắn về phía Bùi Nhược Thần. Bùi Nhược Thần rút kiếm cố hết sức chống trả, cổ tay cư nhiên bị chấn đau, trong lòng nhất thời cảnh linh vang lớn, mỹ nhân ngư này không thua kém một cái võ lâm cao thủ, thậm chí lực công kích so với nhân loại còn mạnh hơn!
Thấy mỹ nhân ngư từng bước ép sát, khiến Bùi Nhược Thần không thể không thối lui rời xa Đoạn Tâm Thảo, Ngự Thiên Dung hiểu được, mỹ nhân ngư này hơn phân nửa chính là người thủ hộ của Đoạn Tâm Thảo. Quay sang hai con phi hổ kia, Ngự Thiên Dung hì hì cười, “Các ngươi biết mỹ nhân ngư này lợi hại đúng không?”
Hai phi hổ đồng thời phòng bị lui về sau từng bước, bởi vì chúng nó cảm thấy lưng mình bỗng dưng lạnh toát, đây là điềm báo nguy hiểm a! Hai thú không hẹn mà cùng gật gật đầu, sau đó đồng thời lại lui mấy bước, tỏ rõ lập trường: chúng ta chỉ đáp ứng dẫn ngươi đi tìm Đoạn Tâm Thảo, chứ không có đáp ứng giúp các ngươi lấy, chuyện nguy hiểm như vậy đừng tìm chúng ta!
Ngự Thiên Dung bĩu môi, khinh thường nói: “Hứ, chỉ là một con cá thôi, các ngươi là hai sơn vương, còn sợ gì a!”
Nghe ngữ khí của nàng kìa! Chúng nó là đúng sơn vương, nhưng mà, đây là nước a! Chúng nó lại không biết bơi!
Một thân ảnh chợt lóe, chỗ Ngự Thiên Dung đứng đã không có thân ảnh, giương mắt nhìn lại, nàng đã gần đến vị trí của Đoạn Tâm Thảo, chỉ cần đưa tay là có thể hái lấy. Bùi Nhược Thần liếc mắt nhìn sang, vội vàng hô to: “Đừng nhúc nhích!”
Đáng tiếc, đã quá trễ, tay Ngự Thiên Dung đã hái lấy hai cây Đoạn Tâm Thảo, còn là một cây màu trắng một cây màu đỏ Đoạn Tâm Thảo thượng đẳng! Đang lúc nàng định quay đầu trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần, định nói hắn thiếu chút nữa dọa đến mình, thân mình bỗng nhiên mất trọng tâm, bùm một tiếng, nàng bị một cỗ lực mạnh mẽ kéo xuống nước.
“Khụ khụ…” Bị đánh trở tay không kịp, Ngự Thiên Dung bị lôi vào hồ, sặc vài ngụm nước. Bùi Nhược Thần kiếm quang chớp động, tâm tình lúc này tuyệt không hề thương hương tiếc ngọc, chỉ trong một lát, mỹ nhân ngư kia đã suy yếu nằm trên bờ, phẫn hận nhìn hắn.
Bùi Nhược Thần vội phi thân tiến đến định cứu Ngự Thiên Dung, bất quá, không hiểu vì sao động tác bỗng dưng chậm lại, thẳng đến khi thấy Ngự Thiên Dung vùng vẫy vài cái liền trấn định xuống, sải tay chuẩn bị bơi về bờ, mới vung kiếm xẹt qua mặt nước, chặt đứt cái đuôi rắn định cuốn lấy Ngự Thiên Dung.
Ngao ——
Phi hổ bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, tựa hồ nhắc nhở bọn họ nguy hiểm lại tới nữa. Bùi Nhược Thần dựa vào trực giác, vung trường kiếm xuống mặt hồ lần nữa, đồng thời kéo Ngự Thiên Dung phi thân lên bờ.