Chưởng quầy cầm xấp ngân phiếu sáu ngàn lượng, tim đập thình thịch, đây chính là kim chủ a! Hội đấu giá hôm nay, Ngự phu nhân buôn bán lời to lắm lắm a, ước chừng hơn bảy ngàn lượng, trừ đi một trăn lượng tiền thuê tửu lâu của hắn, nàng vẫn còn dư hơn bảy ngàn lượng!
Bất quá, ba ngày này, nhờ phúc của nàng, hắn đã buôn bán lời đến mấy trăm lượng. Đối với tiền tài, hắn tốt nhất không nên ôm quá nhiều hy vọng xa vời, bằng không sẽ đưa tới họa sát thân, điểm ấy hắn thực hiểu được, cho nên, hắn vừa hâm mộ cũng rất cam nguyện đem toàn bộ tiền đưa lên tay Tịch Băng Toàn.
Từ lớp mành bên kia truyền đến tiếng Ngự Thiên Dung: “Băng Toàn, chưởng quầy vừa mới trấn an hai vị khách, ngăn cản tranh chấp, coi như có công, cấp thêm cho chưởng quầy một trăm lượng tiền thưởng đi!”
“Vâng, phu nhân.” Tịch Băng Toàn xuất ra tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho chưởng quầy, chưởng quầy trong lòng như nở hoa, mừng rỡ nói: “Cám ơn phu nhân ban cho, về sau nếu phu nhân còn cần cái gì, cứ việc tới tìm ta, ta chắc chắn sẽ cố hết sức!”
“Hảo, lần này mượn chỗ của chưởng quầy để làm hội đấu giá đầu tiên, ta là người niệm tình cũ, nếu về sau có dịp vẫn sẽ đến hợp tác với chưởng quầy!”
Sau khi chưởng quầy rời khỏi, Tịch Băng Toàn nhìn số ngân phiếu trong tay: “Phu nhân, còn bảy ngàn ba trăm lượng.”
Ngự Thiên Dung mỉm cười: “Tốt lắm, ngươi đưa hộ vệ mỗi người mười lượng phí vất vả, sáu mươi lượng còn lại để cho ngươi mua ăn! Bảy ngàn chẵn thì đem đi trữ.”
Tịch Băng Toàn nhìn ngân phiếu trong tay, cho hắn sáu mươi lượng để mua ăn? Nàng xem mình là tiểu hài tử a! Lắc đầu, đem ngân phiếu cất kỹ, xuất ra tiền lẻ đi trả cho hộ vệ của Bạch tri phủ. Bọn họ lần này xem như buôn bán lời, sự tình gì cũng không có phát sinh, chỉ có đứng gác thôi là đã có chừng này bạc!
Mà thật ra, cũng chỉ có phu nhân mới hào phóng như vậy đi!
Bất quá, phân tiền này ít nhiều cũng nhờ vào Hộ Quốc tướng quân và Vương thiếu gia!
…
Nam Cung Tẫn ngăn lại chưởng quầy: “Chưởng quầy, bản tướng quân muốn gặp người bán những bức tranh này.”
Chưởng quầy khó xử nhìn hắn: “Tướng quân, không phải tiểu nhân ngăn cản, nhưng thật sự là vị chủ nhân đó ngay sáng sớm đã nói sẽ không gặp khách.”
“Bản tướng quân đã trả ba ngàn lượng mua ba bức tranh của nàng, chẳng lẽ không thể gặp mặt một lần?”
“Này ——” chưởng quầy khó xử nhìn Nam Cung Tẫn, Hộ Quốc tướng quân rốt cuộc là mua họa hay là vì người mà đến a? Hắn chỉ là một thảo dân bình thường, không quyền không thế, nào dám đắc tội Hộ Quốc tướng quân lừng lẫy đại danh a! Nhưng là, thương nhân cũng phải giữ danh dự nha!
Lúc này vừa vặn Tịch Băng Toàn đi qua, liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Nếu tướng quân kiên trì muốn gặp mặt phu nhân, vậy thì, ta có một đề nghị.”
Nam Cung Tẫn lạnh lùng nhìn hắn: “Nói!”
“Phu nhân không muốn gặp khách là vì tránh gặp phiền toái sau này, nếu tướng quân muốn gặp, vậy xin mời trả giá đi!”
“Tỷ như?”
“Một vạn lượng như thế nào?” Tịch Băng Toàn lạnh lùng tươi cười làm chưởng quầy đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, vị công tử này cũng quá đáng đi! Gặp mặt một lần là tốn một vạn lượng, đầu bài thanh lâu còn không cao giá như vậy đâu!
Sắc mặt Nam Cung Tẫn nháy mắt biến đen, nhưng không tức giận, chính là lạnh lùng hỏi: “Nếu vậy, bản tướng quân trả thêm một vạn lượng, có phải là được phu nhân các ngươi theo giúp ta một đêm?”
Ánh mắt lạnh như băng của Tịch Băng Toàn đột nhiên thoáng hiện sát ý, không gấp không nóng nảy trả lời: “Tướng quân có phải là… đánh giá quá cao thân phận của mình hay không? Một vạn lượng, cho ngươi gặp phu nhân một lần cũng đã rất nể mặt mũi của tướng quân. Nếu muốn cho phu nhân tiếp một đêm, chỉ sợ là tướng quân không trả nổi cái giá kia đâu!”
“Hừ, đầu bài thanh lâu cho dù là đầu đêm, cũng không đến một vạn lượng!”
Tịch Băng Toàn ánh mắt lạnh băng đảo qua Nam Cung Tẫn, hai nam nhân lãnh khốc bắt đầu dùng ánh mắt khiêu chiến, “Tướng quân thật quá nông cạn đi, ngươi nếu muốn phu nhân tiếp khách, táng gia bại sản chỉ sợ cũng không đủ!”
Táng gia bại sản?!!! Chưởng quầy mồ hôi lạnh chảy ròng không kềm lại được, trên đời này, trừ bỏ Hoàng Thượng ai dám làm cho Hộ Quốc tướng quân Nam Cung Tẫn táng gia bại sản a! Vị công tử này thật quá cuồng ngạo. Nhưng đừng chọc giận Hộ Quốc tướng quân a.
Nam Cung Tẫn ngoài ý muốn không có sinh khí, ngược lại lui một bước nói: “Hảo, bản tướng quân liền trả một vạn lượng để gặp mặt nàng một lần, để nhìn xem phu nhân trong miệng ngươi có đặc sắc gì.”
Tịch Băng Toàn đưa tay ngăn hắn lại, khẽ cười nói: “Tướng quân, trả tiền trước đi!”
Nam Cung Tẫn tức đến nghẹn khí, nam nhân này —— thật sự là cực kì đáng ghét!
Vương Sí đang đứng cách đó không xa, hiển nhiên cũng nghe được bọn họ nói chuyện, trong lòng lại kinh ngạc. Xem ra Hộ Quốc tướng quân là vì chủ nhân bức họa mà đến. Phu nhân? Nói như thế, người vẽ tranh này là một nữ tử? Thật đúng là khiến người ta bất ngờ a, một nữ tử lại có thể họa ra những cảnh đẹp khí thế bát ngát đến vậy!
Nam Cung Tẫn cho hạ nhân về phủ lấy ngân phiếu, Tịch Băng Toàn thực nghiêm túc đếm, một sấp lớn ngân phiếu cộng thêm một đống bạc, chậm rãi đếm xong mới vô lễ bất kính dẫn đường, còn tặng thêm ngữ khí châm chọc, “Tướng quân ra tay thật ghê gớm, mời đi! A, Vương công tử, phu nhân nói nếu ngươi thích họa, cũng có thể lên lầu gặp mặt.”
Vương Sí ngạc nhiên, hắn có thể miễn phí đi lên gặp người? Nam Cung Tẫn thì lại hận nghiến răng nghiến lợi! Người này rõ ràng là cố ý làm khó dễ hắn!