Chương 3: Chương 3: Xây dựng một gia đình cho con

Mấy ngày kế tiếp, Ngự Thiên Dung thường xuyên cùng phụ nhân đi lên phố, cả nhà phụ nhân dựa vào một quầy hàng nhỏ buôn bán, cho nên gần như mỗi ngày đều phải vào thành bày bán.

Nam nhân của phụ nhân khi về nhà, bởi vì vòng tai kim ngọc của nàng, cuối cùng quyết định cho mẹ con nàng ở nhờ nửa tháng, như vậy bọn họ nhận lấy vòng tai kia cũng yên tâm thoải mái.

Đối với chuyện này, Ngự Thiên Dung thực may mắn chính mình gặp một đôi vợ chồng thành thật.

Nay, nàng phải ở trong nửa tháng nghĩ biện pháp vì Duệ Nhi xây một gia đình!

Mấy ngày này, nàng vẫn như trước đi khắp nơi trên đường, nàng không nghĩ mang theo Duệ Nhi đi ra nhạ phiền toái, để hắn ở lại trong nhà nông phụ, dù sao nông phụ cũng có hai con trai, một cái mười một tuổi, một cái tám tuổi, đều lớn hơn so với Duệ Nhi, bản tính cũng thuần lương, không khi dễ Duệ Nhi, thậm chí còn thực trân trọng Duệ Nhi , có lẽ là bởi vì dung mạo tuấn mỹ của đứa nhỏ này!

Bỗng nhiên, trước mắt nàng hiện lên một dòng chữ lớn: "Bán trao tay"!

Dừng lại cước bộ, Ngự Thiên Dung thấy một cửa hàng, khách đến rất thưa thớt, ngay cả tiểu nhị trong cửa hàng cũng không để tâm.

Tiểu nhị gặp có người tiến vào, vốn đang ngủ gà ngủ gật lập tức mười phần tinh thần, bất quá nhìn thấy rõ người tới lại buồn bã ỉu xìu, bộ dạng nghèo kiết hủ lậu như vậy làm sao là hảo khách hàng a! Vì thế hắn lại bắt đầu câu cá...

Ngự Thiên Dung tinh tế đánh giá bố cục trong điếm, đây là một cửa hàng quần áo, bất quá, quần áo thật sự không được tốt lắm, ít nhất theo nàng, không có lực hấp dẫn. Mặt tiền cửa hàng không lớn, chỗ để quần áo chừng 30 thước vuông (~3,3 mét vuông). Bất quá địa thế không tính quá kém, người đi ngang cũng không ít. "Tiểu nhị, lão bản các ngươi có ở đây không?" Tiểu nhị vừa nghe lão bản hai chữ, lại thêm một chút tinh thần, nhìn Ngự Thiên Dung từ trên xuống dưới, "Lão bản chúng ta ở hậu viện, không biết cô nương có chuyện gì?" "Ngươi đi tìm lão bản của các ngươi, nói ta muốn mua cửa hàng này!" A? Tiểu nhị hồ nghi nhìn nàng, nữ nhân này có tiền sao? Tuyệt không giống...

Ngự Thiên Dung hờn giận quét hắn liếc mắt một cái, "Sao, có sinh ý còn không làm?" "Không phải, không phải..." "Kia còn không đi kêu lão bản các ngươi, hay là ngươi có thể chủ trương mua bán cửa hàng này?" Tiểu nhị bị ánh mắt tàn khốc của Ngự Thiên Dung trừng, vội vàng chạy đi vào kêu lão bản, đáng sợ thật, chẳng lẽ là cọp mẹ?

Một lát sau, một trung niên nam tử đi ra, nhìn đến Ngự Thiên Dung liền ôm quyền, "Chào cô nương, ta chính là lão bản, không biết..." "Ngươi là lão bản?" "Đúng vậy." ...

Xác nhận thân phận sau, Ngự Thiên Dung liền cùng lão bản cửa hàng trao đổi đến trưa, đương nhiên, trừ bỏ hai người bọn họ, người khác đều không biết bọn họ nói chuyện gì, dù sao, cửa hàng này vẫn là nguyên lai lão bản ra mặt trông coi, bất quá, mọi thứ đều thay đổi, đóng cửa một tháng sau, từ cửa hàng trang hoàng đến kiểu dáng quần áo đều cải biến, tên cửa hàng cũng đổi thành "Thục Nữ Phường". ...

Lại một tháng sau, danh tiếng Thục Nữ Phường truyền ra khắp kinh thành, rất nhiều danh môn thục nữ đều đến mua quần áo, vì để có được kiểu dáng mình thích, thậm chí còn làm cho hạ nhân sớm đi xếp hàng mua những bộ số lượng hữu hạn bán ra.

Như thế qua một tháng sau, trong kinh thành không ai không biết Thục Nữ Phường, không chỉ quần áo kiểu dáng độc đáo, cách buôn bán cũng mới mẻ độc đáo, nơi bán cũng tốt, thái độ phục vụ cũng tốt, làm cho khách hàng khen mãi không thôi.

Mà Duệ Nhi cùng Ngự Thiên Dung đã sớm dọn đến sống trong một tiểu viện biệt lậo, Duệ Nhi nay là tiểu thiếu gia trong tiểu viện đó.

Ngự Thiên Dung đứng ở trong sân, đánh giá bàn tay mình, vẫn quấn băng gạc như trước, tuy rằng nay đã dùng dược rất tốt, nhưng là vẫn không có cảm giác, chỉ là da thịt mọc thêm ra. Ngón tay vì khớp xương bị gãy không có khôi phục, nay thành gấp khúc khó coi, dù sao cũng là vô dụng, nàng đành cho người ta băng bó lại, xem như tay bị thương, cũng miễn dọa người.

Đi vào cửa hàng, Dương lão bản vừa thấy nàng liền cười ha ha chào đón, "Phu nhân, ngươi đã đến rồi." Sau này khi hắn biết nguyên lai nàng đã có một con trai, cho nên liền cho nhân viên cửa hàng sửa miệng kêu thành phu nhân. "Ân, Dương lão bản, mấy ngày nay sinh ý tốt không?" "Nhờ phúc của phu nhân, vẫn tốt lắm. Phu nhân, đây là sổ sách đầu tháng, mời ngươi xem qua." Dương lão bản đem một quyển sổ mở ra để trên bàn, lại làm cho nha hoàn bưng trà lên.

Ngự Thiên Dung mỉm cười, "Ngươi nói lại đại khái cho ta đi, tay của ta -- " Dương lão bản xấu hổ nhìn nàng một cái, thập phần áy náy, lúc lơ đãng hắn lại quên tay phu nhân bị tàn phế, đó là bởi vì hắn thật sự khó có thể đem nữ tử trước mắt cùng người tàn phế liên hệ với nhau, nàng thoạt nhìn như vậy thông minh, lại có khả năng làm cho cửa hàng hắn khởi tử hồi sinh... "Đừng để ý, nói nói, ta nghe là được, sau đó ngươi mang hai người theo giúp ta cùng đi đi một chút, ta muốn nhìn thử xem có cửa hàng nào thích hợp để chúng ta mở một chi nhánh." "Vâng." ...

Căn cứ Dương lão bản hồi báo, ba tháng này bọn họ lợi nhuận ước chừng đến một ngàn lượng, muốn khai một chi nhánh vậy là đủ rồi. Ngự Thiên Dung ánh mắt đương nhiên cũng không chỉ có một cái Thục Nữ Phường, nàng muốn triển khai thực lực của chính mình, kinh tế quyết định, kiến trúc thượng tầng, thậm chí là chính trị! Nàng muốn báo thù, nhất định phải cần có thực lực! Muốn có thực lực, đương nhiên cần tiền tài; có tiền tài, quyền thế cũng dễ dàng đến!