Chương 295: CHƯƠNG 295: BUỒN BỰC

Trong đại sảnh, Lan Bác Thiên trừng lớn hai mắt nhìn mẫu thân nhà mình, “Nương, nương nói cái gì? Con không có nghe sai đi?”

Quan Thanh Thu mắt lóe sáng trừng qua, “Không có nghe sai!”

“Nương, vì sao lại cho nàng ta a? Nương —— “

“Nàng là cháu gái tri kỉ của ta, chuyện của nàng, ta sao có thể không để bụng? Bảo con cho thì cho đi, lằng nhằng cái gì, lại nói, nơi này không phải còn có bảo bối khác sao, hơn nữa, nàng cũng không phải muốn nhiều nhặn gì, chỉ cần một quả mà thôi!”

Một quả mà thôi? Lan Bác Thiên hết chỗ nói rồi, mẫu thân rốt cuộc có hiểu giá trị của Đoạn Tâm Thảo không a? Bọn họ còn luyến tiếc tùy tiện sử dụng, nay chỉ vì một câu nói của đứa cháu gái của tri kỉ gì đó mà đưa luôn một quả Đoạn Tâm Thảo vài thập niên tuổi! Ai… thật không có gặp qua mẫu thân nào lại hướng về người ngoài đến vậy!

Sắc mặt Quan Thanh Thu trầm xuống, “Thế nào, con luyến tiếc? Cha con đi không đến một năm, ta đã không còn địa vị rồi sao? Ô ô… Cha đứa nhỏ a…”

“Ách, cái kia, nương, nương đừng giả khóc nữa, tuyệt không sinh động! Ai… quên đi, mẫu thân nếu muốn cho nàng thì cứ cho đi!”

“Phải vậy thôi, nhỏ nhen như vậy làm cái gì, ta cũng chỉ có thể có một… cháu gái của tri kỉ. Với lại a, nàng còn cần loại dược thảo nào, chỉ cần chúng ta không thiếu, thì cứ dẫn nàng đi hái, đừng làm khó dễ nàng, lại càng không được giết bọn họ!”

“Vâng, mẫu thân đại nhân!” Lan Bác Thiên cực độ buồn bực, tuy rằng hắn vốn không tính giết hai người bọn họ, nhưng thái độ này của mẫu thân cũng quá khiến cho người ta giật mình!

Còn Ngự Thiên Dung, ngoài ý muốn tìm được một đồng hương, nên tỏ ra đặc biệt rộng rãi, nói chuyện với Quan Thanh Thu một hồi liền đem giải dược đưa cho Lan Tĩnh, hơn nữa cũng không cần bàn điều kiện.

Còn cần phải bàn sao? Không bằng trực tiếp đi tìm đồng hương!

Lúc này a, Lan Bác Thiên tuy rằng mặt mày đau khổ như bị cắt lấy thịt, vẫn phải thành thành thật thật mở miệng chuyển đạt ý của Quan Thanh Thu. Mà Bùi Nhược Thần a, biểu tình phải nói là rất phấn khích, phỏng chừng hắn là lần đầu tiên lộ ra nhiều biểu tình như vậy!

Sự thật là Bùi Nhược Thần cũng rất rất ngạc nhiên và khó hiểu, vì sao nữ nhân này chỉ đi gặp vị cốc chủ kia một chuyến liền biến thành khách quý cao cấp của Bách Thú Vực Sâu, nay quả thực chính là hữu cầu tất ứng a!

Thậm chí Đoạn Tâm Thảo cũng dễ dàng đưa tới. Khó hiểu, thật sự rất khó hiểu a!

Bất quá, còn có vài người cũng rất buồn bực và khó hiểu, chính là Lan Bác Thiên và Lan Đào Hải. Hai người bọn họ hiện tại như đang kiến bò trên chảo nóng, vì sao?

Bởi vì sáng sớm hôm nay, vị mẫu thân kia của bọn họ, vị mẫu thân luôn ở nhà, ôn nhu nhu thuận vài thập niên, bỗng nhiên nói muốn xuất cốc đi dạo! Thế này là thế nào a? Phải biết rằng, mẫu thân của bọn họ ngay cả nửa điểm võ công trụ cột cũng không có, phụ thân lúc sinh tiền luôn bảo hộ mẫu thân rất cẩn thận, hơn nữa, cơ hồ là không có lúc nào không làm bạn, trừ khi có chuyện ở bên ngoài cần phải đích thân đi xử lý, mọi việc còn lại đều giao cho các thúc bá.

Lần này đi ra ngoài, nếu chịu thương tổn gì, bọn họ biết ăn nói thế nào với phụ thân a?

Lan Đào Hải dậm chân một cái, “Chắc chắn là do tiểu nha đầu kia xúi giục, bằng không mẫu thân đơn thuần của chúng ta sao lại nghĩ đến chuyện rời Bách Thú Vực Sâu ra ngoài đi dạo? Lúc Ngũ muội rời đi, nương còn rất cố chấp a!”

Lan Bác Thiên thở dài, “Quên đi, nhiều lời vô ích, vẫn là ngẫm lại nên phái người nào đi bảo vệ mẫu thân!”

Đang lúc bọn họ sầu lo, Ngự Thiên Dung còn tận lực hướng dẫn từng bước, dẫn đường cho vị đại a di Quan Thanh Thu này ra ngoài thế giới đi dạo. Nói là, thật vất vả xuyên không đến đây, không đi chơi, không xem cảnh đẹp, như vậy chẳng phải là làm uổng phí ơn trời sao! Hơn nữa, chẳng lẽ Lan gia hậu nhân thật sự phải luôn sống trong cốc này? Tị thế? Đây là phương thức lựa chọn của kẻ yếu, không chịu nổi thời kì u ám, thế nên phải khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ, tự giảm bớt u ám quanh mình mới là chính đạo!

Quan Thanh Thu vốn là người đơn giản, nhiều năm như vậy đều sống an phận, đó là vì thế giới này khiến bà không có lòng trung thành, cho dù có lão công có con cái, đáy lòng bà vẫn có một chỗ trống. Hơn nữa, lúc bà xuyên không đến, thân thể chỉ mới là một thiếu nữ, đâu dám đi tới lui ở bên ngoài a! Nay có đồng hương Ngự Thiên Dung đến thăm mình, nghe nàng nói một phen, lòng bà liền rục rịch, lại thêm một hồi châm ngòi thổi gió, Quan Thanh Thu liền hoàn toàn thiêu đốt, cho nên quyết định, xuất cốc!

Mà Ngự Thiên Dung cũng không phải muốn hại người, chỉ đơn thuần cảm thấy bà sống cả đời như vậy thật sự rất tiếc nuối, dù thế nào cũng nên đi chơi tận hứng một lần!

Đương nhiên, đi theo mình thì không ổn, bởi vì bản tôn Ngự Thiên Dung trêu chọc cừu gia lắm. Nếu muốn đi chơi, nàng cũng phải giải quyết xong đám người đó mới có thể đi chơi cùng vị đồng hương duy nhất từ trước đến nay a!

Kết quả đương nhiên chính là đem toàn bộ vấn đề đẩy cho bọn người Lan Bác Thiên phiền não đi, dù sao người đi cùng là bọn họ tuyển định, nhiệm vụ chính là bảo hộ lão phu nhân.

Lan Tĩnh bất ngờ chủ động xin đi giết giặc, muốn đi theo bảo hộ bà nội mình, hiếu tâm xác thực là có, chỉ là hắn cũng có tư tâm. Hắn cũng muốn xuất cốc du lịch a, hắn lớn như vậy nhưng chỉ đi ra vài lần, hơn nữa mỗi lần đều là vội vàng mà đi, vội vàng mà về, căn bản không thấy gì ở thế giới bên ngoài, không thấy thú vị a!