Ngự Thiên Dung nhìn biểu tình “phấn khích” của Lan Tĩnh, bỗng nhiên cười rộ lên, cười đến ôm bụng, thoải mái nói, “Được, ta sẽ chờ Lan thiếu chủ và cốc chủ của các ngươi thương lượng xong rồi lại cho ta câu trả lời thuyết phục! Ừm—— vì để tỏ thành ý, ta giao trước giải dược cho Tam thúc của ngươi!”
Lan Tĩnh trương mồm, không biết nói gì, đành chất phác nhận lấy một bao giải dược từ tay Ngự Thiên Dung, cuối cùng thở dài thườn thượt một hơn, đỡ Lan Hân Đình rời đi.
Lan Tĩnh ủ rũ trở lại chủ viện, Lan Bác Thiên nhìn hắn như vậy cũng biết kết quả không tốt lắm, lại thấy hắn phải đỡ Lan Hân Đình đi đường, nhịn không được nhăn mi lại, “Sao lại thế này?”
Lan Tĩnh giao Lan Hân Đình cho thị nữ, dặn các nàng cẩn thận chăm sóc xong mới đáp, “Đường muội nhất thời xúc động, ừm, đã bị trúng độc hôn mê.”
“Ngu ngốc!” Lan Bác Thiên ảo não nhìn Lan Tĩnh, “Sao con lại để cho nha đầu đó đi theo hồ nháo?”
“Đường muội là tự mình xông vào!” Lan Tĩnh rất là vô tội giải thích.
Lan Bác Thiên thở dài, “Thôi, con nói đi, nàng ta có yêu cầu gì?”
“Nhị thúc, thúc đoán được?”
Lan Bác Thiên liếc mắt nhìn hắn, “Ta không phải ngốc tử, ít nhất so với tiểu tử con hiểu đạo lí đối nhân xử thế hơn, với lại, con nhìn nàng ta đi, có giống đứa ngốc sao?”
Lan Tĩnh vội vàng lắc đầu, nào dám nói nàng ngốc a, quả thực là khôn khéo vô cùng!
“Hừ, biết là tốt rồi, nàng ta nếu ngốc, sẽ không hạ độc cả Tam thúc và Khâm Nhi! Luận võ công, nàng không thể tính là đứng đầu. Nhưng nàng sát phạt quyết đoán, không chút do dự, hơn nữa trong khoảng thời gian nhanh nhất đã quyết định nên áp dụng thủ đoạn nào để bảo hộ chính mình lại không đến mức quá tàn khốc vô tình, để lại cho chính mình và đối phương một đường lui. Về điểm này, cho dù là con, cũng không hẳn có thể so được với nàng!”
“Nhị thúc giáo huấn rất đúng, chất nhi thụ giáo.”
“Bác Thiên.” Một giọng nói thương lão vang lên, một lão thái bà xanh xao chống gậy xuất hiện trước mặt bọn họ.
Lan Bác Thiên cung kính tiến lên đỡ bà, “Nương, sao nương lại tới đây?”
Lan Tĩnh cũng cung kính hành lễ, “Chào bà nội.”
Lão thái bà này chính là Bách Thú Vực Sâu Cốc chủ, Quan Thanh Thu, năm nay đã gần tám mươi, uy nghiêm vẫn không giảm. Nhìn Lan Bác Thiên một cái, hỏi, “Con nói nữ tử đó có một chiếc nhẫn ngọc, có chắc là… Của nàng?”
“Đúng vậy, nương, con đã nhìn kỹ, kia thật là của Ngũ muội, đúng là bảo vật năm đó phụ thân đã đưa cho Ngũ muội.”
“Món đồ đó có một đôi, trên người nữ tử đó có một chiếc, nói vậy còn có một chiếc ở lại trong Tịch gia?”
“Hẳn là vậy, hơn nữa, theo như lời nàng nói, Ngũ muội tựa hồ đem nhẫn ngọc truyền cho con của mình…”
Quan Thanh Thu giật mình, ánh mắt kinh hỉ, “Con là nói nàng có con?”
“Đúng vậy, bất quá, hình như chỉ được có một đứa. Nay tựa hồ còn gặp phiền toái.”
Nói vậy là bà nay có một dòng độc đinh ngoại tôn!
Quan Thanh Thu lão lệ tung hoành, hơn ba mươi năm trước, trong cơn giận dữ, bà đã cùng đứa con gái duy nhất của mình ân đoạn nghĩa tuyệt, từ đó không quan tâm đến nàng, cho dù nàng thỉnh thoảng trở về, bà cũng không cho nàng vào cốc, cứ thế vài lần sau, nữ nhi rốt cuộc thất vọng, không trở về nữa!
Nhưng là, có người mẫu thân nào không thương con gái của mình đâu?
Bà chính là giận nàng cứng rắn đòi đi theo tên họ Tịch kia, Tịch gia, đó là đại tướng gia của Thanh Quốc đó a. Tục ngữ nói rất hay, vào cửa hầu môn sâu như biển. Đứa con gái của bà tâm tư lại đơn thuần, bà sao lại nhẫn tâm để cho nàng sống trong hoàn cảnh như vậy! Đáng tiếc, nữ nhi là đứa rất kiên quyết, có nói thế nào cũng không nghe. Mà trọng yếu nhất là, nữ nhi lúc đó đã nói mấy câu khiến bà tổn thương, bà vì vậy mới giận dữ…
Sau này, bà không kéo xuống được mặt mũi, cứ như vậy chần chờ, cuối cùng… Biến thành bặt vô âm tín!
Ai…
“Nương.” Lan Bác Thiên nhìn vẻ mặt lão phu nhân liền biết bà lại sầu não, vài thập niên nay, hắn cũng biết trong lòng mẫu thân cũng rất tưởng niệm Ngũ muội.
Chính là, Bách Thú Vực Sâu trước nay luôn bị đám nhân sĩ giang hồ thèm nhỏ dãi, bọn họ không thể tùy ý ra ngoài để tránh để cho người trong giang hồ phát hiện, đem tai họa đến Bách Thú Vực Sâu. Hàng năm đi ra ngoài một hai lần đều là vì mua những thứ tất yếu. Mà Ngũ muội gả đến là Tịch gia, là Tịch gia a, ở Thanh Quốc vốn đã bị rất nhiều người như hổ rình mồi a, bọn họ sao dám tiến đến thăm, kia không phải là tự báo thân phận nhạ phiền toái sao?
Quan Thanh Thu thở dài một tiếng, lập tức nhìn sang Lan Bác Thiên, “Bác Thiên, con —— “
“Mẫu thân, đã nhiều năm như vậy rồi, con thấy, để con đi tìm Ngũ muội đi, thuận tiện gặp đứa cháu ngoại trai kia, nếu hắn thật sự có phiền toái lớn, chúng ta không ngại âm thầm giúp đỡ một phen! Chúng ta ẩn cư cũng không phải là sợ phiền phức, nếu những người đó thực quá đáng, chúng ta…”
“Chỉ sợ một bước đi ra ngoài liền khiến Lan gia bại lộ a! Nếu chỉ vì một mình nàng mà làm hại đến cả Lan gia, ta làm sao có mặt mũi đi gặp Lan gia liệt tổ liệt tông a!” Quan Thanh Thu do dự nói.
Lan Bác Thiên trong lòng âm thầm lắc đầu, mẫu thân của hắn cái gì cũng tốt, chỉ là đối với một số chuyện, một số việc thượng lại rất không quả quyết!
“Ta muốn gặp nữ tử mà các con nói.” Trong mắt Quan Thanh Thu như lóe ra một loại ánh sáng khác thường, lúc mới nghe mấy đứa con báo cáo có một đôi nam nữ tiến nhập Bách Thú Vực Sâu, nữ tử kia còn nói chuyện giao dịch với hai phi hổ, lòng của bà đã bắt đầu động đậy, thập phần bức thiết muốn gặp mặt nữ tử kia!