“Tam thúc, nam tử hán đại trượng phu, làm gì nóng vội nhất thời? Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đun a!”
“Tiểu tử này, ngươi chính là muốn buông tha bọn họ đi! Chỉ biết con là lòng dạ đàn bà!”
“Tam đệ, quên đi.” Lan Bác Thiên lúc này đuổi theo cũng hiểu được chuyện tình, liếc mắt nhìn Tam đệ nằm bẹp dưới đất, tận tình khuyên bảo: “Đệ không để ý tánh mạng của mình, chẳng lẽ cũng không để ý tánh mạng của Khâm Nhi? Đệ chỉ có thể hắn là con trai đó a!”
Lan Đào Hải nghe vậy chấn động, oán hận nhìn về phía Ngự Thiên Dung: “Ngươi cũng hạ độc này lên Khâm Nhi?”
Ngự Thiên Dung buồn cười nhìn hắn, khinh phiêu phiêu nói: “Không giống, độc của hắn càng độc! Ai bảo hắn chưa chào hỏi đã muốn ám sát ta! Ngươi thôi, nể tình ngươi là ra tay ngay trước mặt ra, ta dùng loại độc nhẹ hơn một chút.”
“Ngươi!” Lan Đào Hải nếu giờ phút này có thể đứng lên, tuyệt đối không hoài nghi mình sẽ tiến lên đánh chết nữ nhân đáng giận này!
Lan Tĩnh liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, rõ ràng là giống nhau, sao nàng lại nói khích Nhị thúc như vậy! Ai… Xem ra cũng là người không dễ chọc nha!
Bỗng nhiên, Lan Bác Thiên nói với Bùi Nhược Thần: “Tiểu tử, khuyên ngươi tiết kiệm khí lực đi, chớ nói ngươi hiện tại nguyên khí đại thương, cho dù ngươi không bị thương, ngươi nếu sử xuất Khấp Huyết Ma địch tuyệt chiêu cũng sẽ rơi vào kết cục lưỡng bại câu thương!”
Ngự Thiên Dung nhìn Bùi Nhược Thần, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như trước, lại có thể phong khinh vân đạm đối mặt hết thảy quanh mình, tựa hồ, vết thương trên người căn bản không tính cái gì! Nhưng, hắn rõ ràng là bị trọng thương a! Lực nhẫn nại lực cũng thật tốt quá đi!
Trong ánh mắt đạm mạc của Bùi Nhược Thần rốt cuộc hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng không có kinh hoảng, nhìn về phía Lan Bác Thiên, “Tiền bối nhận thức sư phụ của vãn bối?”
Lan Bác Thiên gật gật đầu, “Đúng vậy, chúng ta và sư phụ ngươi có thể xem là người đồng bối.”
“Một khi đã vậy, làm gì đau khổ tướng bức? Chúng ta ngoài ý muốn rơi vào Bách Thú Vực Sâu cũng không phải có ý đồ với các ngươi, chính là bất đắc dĩ mà thôi.”
Lan Tĩnh nghe mà lặng lẽ tặc lưỡi, thằng nhãi này nói mạnh miệng không đỏ mặt, lúc trước còn nói với mình hắn muốn Đoạn Tâm Thảo và Vô Tình Quả nha! Ách, bất quá, hình như cũng có một câu nói vốn không có mục đích gì.
Lan Bác Thiên thật sâu đánh giá hai người bọn họ, hiện tai, hai người bọn họ đều bị thương không nhẹ, nếu để mặc tự sinh tự diệt… Không được, Tam đệ và Khâm Nhi đều cần giải dược của người ta a!
Ai… chẳng lẽ Bách Thú Vực Sâu sắp có một lần ngoại lệ sao?
Ánh mắt Lan Bác Thiên lại xẹt qua Ngự Thiên Dung và Bùi Nhược Thần, bỗng nhiên, ánh mắt hắn bị vòng cổ của Ngự Thiên Dung hấp dẫn, lại nhìn, hắn bước nhanh tiến lên trước mặt Ngự Thiên Dung. Ngự Thiên Dung nghĩ đến hắn muốn động thủ lập tức phòng hộ, lại thấy hắn chỉ đứng ở phía trước cách vài bước, vẻ mặt cổ quái, không biết thần kinh lại xảy ra vấn đề gì.
“Nhẫn ngọc này của ngươi là từ đâu mà có?” Lan Bác Thiên có chút lo lắng hỏi.
Ngự Thiên Dung chấn động, lập tức cúi đầu nhìn lại, nguyên lai chiếc nhẫn ngọc giấu dưới vạt áo không biết khi nào đã lộ ra ngoài, “Là của một người bằng hữu tặng, có vấn đề gì sao?”
“Là ai?” Ánh mắt Lan Bác Thiên từ lúc nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc kia vốn không có rời đi, “Có thể cho ta xem được không?”
Ách, người này lại thế nào đây! Ngự Thiên Dung phòng bị nhìn hắn, sẽ không là muốn chiếm làm của riêng đi?
Thấy Ngự Thiên Dung phòng bị mình như vậy, Lan Bác Thiên trong lòng biết mình biểu hiện có chút quá mức, vội vàng giải thích: “Cô nương đừng hiểu lầm, ta chỉ là thấy chiếc nhẫn ngọc này có chút quen mắt, muốn nhìn một chút xem có phải là chiếc nhẫn mà ta từng thấy không.”
Là như vậy a, Ngự Thiên Dung cau mày gỡ chiếc nhẫn ra, bởi vì Tịch Băng Toàn nói nó có thể giải trăm độc, nàng mới trân quý đeo thành dây chuyền trên người, vị đại thúc này chớ có lừa nàng nha!
Tay Lan Bác Thiên gần như run run nhận lấy chiếc nhẫn ngọc kia, hắn ngắm nghía chiếc nhẫn thật lâu, ánh mắt nhìn Ngự Thiên Dung trở nên phức tạp. Hắn đem nhẫn trả lại cho nàng, hỏi, “Không biết vị bằng hữu đó của cô nương có phải là người của Tịch gia ở Thanh Quốc?”
Ôi chao? Sao hắn biết? Ngự Thiên Dung ngây ngốc một hồi, gật gật đầu, “Phải.”
Xoay người sang chỗ khác, Lan Bác Thiên thấp giọng hỏi: “Người đó có khỏe không?”
Người đó? Tịch Băng Toàn sao? Ngự Thiên Dung nghe vào tai thành Tịch Băng Toàn, liền đoán chiếc nhẫn này khả năng có quan hệ sâu xa với vị đại thúc này, ít nhất lúc này không còn cảm giác được ác ý, liền thẳng thắn thành khẩn trả lời: “Chúng ta lâu rồi không gặp nhau, bất quá, Thanh Quốc đang vào thời buổi rối loạn, tình cảnh bên đó cũng không được tốt lắm!”
“Vì sao? Có ai muốn hại người đó sao?”
“A, này, ta cũng không rõ lắm, hắn là Tiêu Dao Hầu của Thanh Quốc a, quốc gia có việc, vương hầu đều có trách nhiệm!”
Tiêu Dao Hầu? Lan Bác Thiên nghi hoặc quay lại nhìn Ngự Thiên Dung, “Tiêu Dao Hầu mà ngươi nói tên là gì?”
“Tịch Băng Toàn a! Chẳng lẽ ngươi nói nãy giờ không phải hắn?”
Tịch Băng Toàn? “Hắn là người nào của Tịch gia?”
Ngự Thiên Dung choáng váng, “Hắn Tịch gia tằng tôn a! Ừm, cũng là duy nhất huyết mạch!”
“Hừm. Người mà ta nói là mẫu thân của hắn.”
Ngạch! Ngự Thiên Dung nhún nhún vai, “Ta không biết, ta chỉ là là bằng hữu với hắn thôi, chưa gặp qua mẫu thân của hắn.”
“Vậy cái nhẫn ngọc này là do hắn đưa cho ngươi?”
“Ừ.”
Lan Bác Thiên thật sâu thở dài, tựa hồ nhớ tới một chuyện cũ không thể vãn hồi.