Bỗng nhiên, cự xà kia tựa hồ không kiên nhẫn, vụt một tiếng, bay lên không, đánh úp về phía Ngự Thiên Dung, giương mồm máu to tựa hồ định một ngụm nuốt luôn Ngự Thiên Dung.
Bùi Nhược Thần rút kiếm ra khỏi vỏ, thẳng tiến lên, “Súc sinh, thân thể chỉ có to béo hơn bình thường thôi, cư nhiên dám đụng đến người của Ma Âm công tử ta!”
Kiếm khởi huyết phi, chỉ trong nháy mắt, kiếm của Bùi Nhược Thần đã vung lên hơn mười nhát, đầy trời huyết vũ buồn bã hạ xuống. Bùi Nhược Thần vẩy máu dính trên kiếm, mắt lạnh nhìn con cự xà đã bị phân thây, hừ nhẹ một tiếng.
Ngự Thiên Dung nhìn trợn tròn mắt, vừa xuất chiêu liền phân thây con cự xà to hơn đùi bọn họ, chiều dài tuyệt đối vượt quá hai mươi thước! Công lực cỡ này quả nhiên là đáng sợ!
Lúc trước mình còn vì khinh công có chút tiến bộ mà mừng thầm, nay xem ra, mình căn bản chính là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng!
Bọn dị thú khác thấy con cự xà bị phân thây dễ dàng như vậy, thậm chí ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp ra, không khỏi đều lui về phía sau, có thậm chí có con trực tiếp chạy trốn. Có sinh vật nào trong Bách Thú Vực Sâu không phải là bảo bối? Bọn chim quý thú lạ kia đều có nhất định linh tính, biết bản thân không có khả năng ăn được con mồi, chúng nó cũng sẽ không để chính mình chịu chết.
Sau đó, dưới dâm uy của hai phi hổ đại ca, lại thêm một đám bị bức đi, cuối cùng chỉ còn lại hai chúng nó đi theo bên cạnh Ngự Thiên Dung, dụng ý không cần nói cũng biết, là muốn mê dược a!
Ách, không đúng, đối với chúng nó mà nói, kia không phải là mê dược, mà là một loại đan dược, có thể xúc tiến chúng nó thăng cấp, chỉ là hai con người này không biết thôi. Vì thế, Ngự Thiên Dung còn thập phần buồn bực, nàng không thích bên cạnh có hai con phi hổ đi theo a!
Nhưng thật ra Bùi Nhược Thần có nhìn ra chút manh mối, bảo Ngự Thiên Dung để mặc cho hai con phi hổ đi theo, dù sao hắn ở ngay bên cạnh nàng, sẽ cam đoan nàng không có việc gì!
Hai người đi xuyên qua một rừng cây, đồng loạt giật mình, cảnh tượng trước mắt bọn họ là thật sự là quá đẹp!
Gió lạnh gào thét, toàn bộ rừng phong như biển máu ba đào, cuồn cuộn không dứt, phập phồng không thôi. Ngàn vạn lá phong đỏ sẫm vô lực kháng cự gió đông hiu quạnh, lìa cành mà bay, tạo thành vô số tiên diễm huyết hoa hòa vào thiên địa…
Trước rừng phong, có một người mặc quần áo màu lam nhạt, đón gió mà đứng. Hắn chỉ lẳng lặng đứng ở đó như vậy, nhưng toàn thân lại như đại hải ba đào xanh thẳm cuồng quay, gào thét phập phồng, cuồn cuộn nhộn nhạo, không hết không dừng. Một cái là biển máu, một bên là lam ba quang, hợp lại với nhau tạo thành một loại lệ khí hài hòa quái dị.
Phía sau hắn còn có bốn hoàng y thị nữ* cung kính đứng, khí thế nghiễm nhiên sừng sững. Ánh mắt Bùi Nhược Thần chợt lóe, ẩn trong giọng nói có một chút vui sướng, “Không thể ngờ chuyện Bách Thú Vực Sâu không ai còn sống đi ra ngoài cư nhiên là nói dối!”
- hoàng y = áo vàng
“Các hạ sai lầm rồi, kia không phải là nói dối.” Người áo lam bỗng nhiên chậm rãi mở miệng, nhưng không có xoay người nhìn hai người bọn hắn, tựa hồ, đối với hắn mà nói, chỉ có rừng phong kia mới là đẹp nhất!
Bùi Nhược Thần còn chưa kịp hỏi, người áo lam kia lại tiếp tục nói: “Nơi này đúng là không có ai còn sống đi ra ngoài, người rơi xuống vực nếu không chết thì chính là bị dã thú ăn, nếu không nữa thì chính là bị chúng ta giết!”
Cái gì? Bọn họ? Vì sao? Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn nam tử phía trước, tóc của hắn ở trong gió bay lên, tựa hồ cũng mang theo sắc xanh lam của bầu trời, vô số lá đỏ xoay quanh trên đỉnh đầu hắn, nhưng không có một phiến lá nào có thể chạm vào những sợi tóc lam nhạt kia. Đôi mắt trầm tĩnh, vô bi vô hỉ nhìn rừng phong, không có khát vọng, không có chờ đợi, không có kinh hoảng, cũng không có sợ hãi.
Chắc sẽ không phải lại là một cao nhân đi? Ngự Thiên Dung trong lòng oán thầm, trăm ngàn đừng để hai người bọn họ trở thành đao hạ oan hồn!
“Xem ra ngươi thực kiêu ngạo!” Bùi Nhược Thần ngay cả tôn xưng cũng trực tiếp giảm đi, trực tiếp dùng ‘ngươi’ để xưng hô.
Bốn thị nữ bên cạnh nam tử kia nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, tựa hồ rất tức giận. Nam tử phất tay, “Không cần động khí, khách hôm nay tựa hồ không tầm thường, các ngươi không cần nhúng tay, lui ra nhìn là được rồi!”
“Vâng, thiếu chủ!” Bốn vị thị nữ trăm miệng một lời trả lời, đồng thời nhanh chóng phi thân vào trong rừng phong. Cái tốc độ kia, nhanh thật nha! Ngự Thiên Dung lại một lần nữa bị đả kích, khinh công của nàng so với người ta, thật đúng là… Ai… không phải một cấp bậc!
Bỗng nhiên, Bùi Nhược Thần đẩy nàng ra, “Ngồi ngoan ở đây!”
Nam tử áo lam kinh ngạc nhìn Bùi Nhược Thần, bàn tay định hành động chợt thu trở lại, “Ngươi biết ta sắp động thủ?”
Bùi Nhược Thần lãnh đạm nhìn hắn, “Ngươi không phải mới vừa nói sao, nếu không bị dã thú ăn cũng sẽ bị các ngươi giết!”
“Ừm, thông minh!” Nói xong, bóng người thoắt bay lên, như quỷ mỵ đánh úp về phía Bùi Nhược Thần, Ngự Thiên Dung nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, đây là khinh công sao? Rõ ràng là ảo thuật nha!
Chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã bắt đầu giao đấu, mà chiêu thức, thực đáng buồn, Ngự Thiên Dung ngay cả một chiêu cũng không thấy rõ lắm, nguyên lai chân chính cao thủ quyết đấu cư nhiên là nhanh như vậy!