Mười mấy bóng người đồng thời xông lại gần đám người Bùi Nhược Thần, vài bóng đen khác tới gần xe ngựa, ném đuốc vào trong xe ngựa. Vì để nhẹ nhàng thoải mái, trên xe ngựa chỉ toàn lụa, trúc và gỗ. Nói chung, rất dễ cháy. Lại thêm có gió trợ hỏa, nháy mắt đại hỏa hừng hực dấy lên. Gã hắc y nhân bịt mặt cười ha ha, hết sức đắc ý, tựa hồ thấy được cảnh tượng người bên trong giãy dụa trong biển lửa, cầu xin tha thứ.
Gã đồng thời nhìn về phía Bùi Nhược Thần, không ngoại ý muốn thấy sắc mặt Bùi Nhược Thần trầm xuống, bởi vậy càng thêm đắc ý điên cuồng cười rộ lên, “Ha ha ha, Bùi Nhược Thần, thế nào, ta rất tốt đúng không, trước đưa nữ nhân ngươi đi, để ngươi trên đường đến hoàng tuyền không tịch mịch!”
Nhưng tiếng cười của gã quàng quạc một hồi liền ngừng lại.
Tiếng gỗ bị lửa đốt bập bập bùng bùng vang lên không dứt, nhưng ngoài âm thanh đó ra lại hoàn toàn không còn tiếng gì khác. Nếu bên trong có người sống thậm chí là thi thể, ít nhất phải có mùi gì a, đây là có chuyện gì?
Một tia sét lóe lên, mưa to hạ xuống!
Dưới ánh chớp chiếu rọi, cơ hồ tất cả mọi người đều thấy một hiện tượng khó có thể tin: một bóng người mơ hồ, đột nhiên bay lên đỉnh xe ngựa, thoáng hiện ở giữa không trung như quỷ mỵ. Bọn họ thực chưa từng gặp qua trình độ khinh công này, nhịn không được hoài nghi, người nọ là tiên, hay là quỷ mị biến ảo mà thành?!
Chỉ có Bùi Nhược Thần thưởng thức nhìn thân ảnh kia, thẳng đến khi nàng bay xuống ba con thiên lý mã trước xe ngựa, lưu loát chặt đứt dây cương, ngồi lên một con, quay đầu nhìn Bùi Nhược Thần, trêu đùa: “Vật bảo vô giá của ngươi, ta mang đi trước nha!”
Bùi Nhược Thần ngẩn ngơ, lập tức trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung một cái, “Nhiều chuyện!” Ý của hắn là trách Ngự Thiên Dung xen vào việc của người khác, muốn giúp hắn phân tán lực lượng kẻ địch.
Nhưng vào đến tai bọn hắc y nhân lạ thành Bùi Nhược Thần đưa bảo vật tùy thân cho nữ nhân của hắn, ý đồ mang đi. Ma Âm công tử là người lừng lẫy nổi danh trong giang hồ, bảo vật của hắn có thể không khiến người ta mơ ước sao? Cho nên, gã thủ lĩnh hắc y nhân kia lập tức vung tay lên, “Năm người các ngươi, đuổi theo ả!” Mục đích đương nhiên là muốn lấy bảo vật.
Bùi Nhược Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không nói hai lời, ống sáo đặt lên môi, nhẹ nhàng thổi. Tiếng sáo kia, tựa như kẻ truy hồn, chấn nhiếp người xung quanh, giống như đao đoạt mệnh, từng đao từng đao lăng trì trên người những kẻ nghe phải…
Dù bọn hắn là sát thủ bậc nhất, bực ma âm này cũng khiến tâm thần bọn họ chớp lên, hiển nhiên, Bùi Nhược Thần đang tức giận, vừa thổi liền vận dụng bảy thành công lực.
Gã hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, “Giết!”
Bọn họ tưởng nhanh chóng giết Bùi Nhược Thần, mà Bùi Nhược Thần vẫn thảnh nhiên lạnh lùng nhìn bọn họ, tiếng sáo lại càng thêm bén nhọn. Dần dần, chung quanh hắn cư nhiên nổi gió lên, xoay tròn từ chân đến đầu, chẳng khác nào lốc xoáy trên biển. Gió xoáy dần dần lan rộng ra, kiếm trong tay bọn sát thủ vừa chạm đến ma âm liền bị đứt gãy…
Ma âm một khi vang lên, người chết kiếm gãy, hồn đoạn phách tán!
Gã thủ lĩnh hắc y nhân chỉ kịp oán một câu ‘ma âm’, miệng liền phun ra máu tươi, ngã xuống. Hắn cứ nghĩ thứ kia chỉ là truyền thuyết, không thể tưởng được Bùi Nhược Thần cư nhiên thật sự luyện thành Tối Thượng Ma Âm. Vì sao người trên giang hồ không truyền ra tin tức này? Hắn, chết không nhắm mắt!
Bùi Nhược Thần đạm mạc nhìn vết máu trên mặt đất, thu hồi ống sáo, liếc nhìn bốn gã hộ vệ nhà mình còn đang ngây ngốc, “Còn không đi!”
“Nga, vâng, thiếu gia!”
Trong lòng bốn người bọn họ giờ phút này đã hoàn toàn là sùng bái, sớm đã biết thiếu gia lợi hại, nhưng không ngờ là lợi hại như vậy, quả thực chính là một người địch ngàn quân a!
Bùi Nhược Thần vội dùng khinh công chạy đi, mấy tên sát thủ đuổi theo Ngự Thiên Dung kia không biết thế nào, hy vọng nàng đừng quá vô dụng, nếu ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có thì thật khiến hắn thất vọng.
Bốn hộ vệ há hốc mồm nhìn thân ảnh đột nhiên mà đi, hai mặt nhìn nhau: thiếu gia không phải nói không cần phế nhân sao? Sao giờ lại vội vã đi cứu Ngự Thiên Dung?
Mà Ngự Thiên Dung cưỡi thiên lý mã rời đi, vừa ra khỏi cửa khẩu sơn đạo liền bị cản lại, từ trên ngựa ngã lăn xuống, nếu không phải nàng đã học khinh công, sợ là đã đập đầu xuống đất mà chết! Đối với chuyện này, Ngự Thiên Dung thập phần tức giận, thập phần thập phần tức giận!
Mượn nội lực, nàng dùng khinh công xoay vài cái, trong mắt bọn người mai phục, nàng giống như chuồn chuồn lướt nước xoay vài vòng, tư thái kia thật sự là rất xinh đẹp, khiến bọn họ đều nhịn không được muốn khen một tiếng hay!
Không nghĩ đến, Ngự Thiên Dung vừa đứng ổn liền giận quát một tiếng, “Tên rắn rết gan chuột nào cư nhiên dám ám toán bổn tiểu thư! Có loại* thì ra một mình đấu!”
Lời này vừa ra, mặt bọn người mai phục liền đỏ lên, bọn họ đều là nam nhân a, trăm phần trăm nam nhân a, bị một nữ nhân mắng bọn hắn không loại**, loại vũ nhục này thật sự là rất rất rất kích thích! Liền ngay cả người chỉ huy tối cao giấu trong bóng tối cũng lảo đảo, suýt nữa bại lộ chỗ ẩn thân.
Nữ nhân này, thật sự là hết chỗ nói rồi!
, *: Cái vụ “có loại” và “không loại” này hình như là một kiểu mắng không được văn minh lắm của Dung tỷ, theo mình đoán, đại khái là sỉ vả bọn nam nhân không giống nam nhân, chỉ giống thái giám.