Chương 262: CHƯƠNG 262: ÁNH TRĂNG

Từ khi ra khỏi hoàng cung, ánh mắt Cốc Vân luôn mang theo nhè nhẹ u buồn, ai oán nhìn không mặt trăng mờ mờ ảo ảo, vì sao, hạnh phúc mà nàng muốn luôn rất khó tới tay?

Ngồi bên cạnh rõ ràng là nam tử mình thích, cũng là phu quân danh chính ngôn thuận của mình, vì cái gì, lại cảm thấy mình cách hắn rất xa? Tựa như giờ khắc này, hắn nhắm mắt trầm tư, nàng lại căn bản không biết hắn đang nghĩ cái gì, hoặc là nghĩ đến ai? Nhưng nàng có thể khẳng định, hắn không phải nghĩ về nàng, là vì nàng đang ở ngay cạnh hắn nên không cần nghĩ?

“Phu quân ——” Cốc Vân sâu kín hô.

Bùi Nhược Thần khẽ nâng mí mắt, “Chuyện gì?”

“Phu quân, về nhà, thừa dịp có trăng, chúng ta đi dạo trong vườn một chút đi!”

Bùi Nhược Thần nhìn nàng một cái, biết nàng có chuyện muốn hỏi mình, gật gật đầu, đi ở phía trước, chờ nữ nhân phía sau mở miệng. Không có gì bất ngờ xảy ra, Cốc Vân rất nhanh liền mở miệng hỏi, “Phu quân, nghe nói, lần trước Ngự phu nhân cũng tham gia cung yến, nàng và ngươi… Cùng đi sao?”

“Đúng vậy.” Tình cờ gặp ở cửa cung, bất quá hắn không thấy cần phải giải thích.

Cốc Vân thần sắc tối sầm lại, “Phu quân, ngươi có phải cảm thấy Ngự phu nhân… Không giống người thường?”

Bùi Nhược Thần mỉm cười, “Xác thực không giống người thường, so với những nữ nhân ta từng gặp đều không giống.”

Lòng, cứ như vậy bị đau đớn. Hắn, là phu quân của mình, sao có thể trước mặt chính mình không chút ngại ngùng khen ngợi một nữ nhân khác?

((Đây chưa chắc là khen đâu, ko chừng ý anh Bùi là chưa thấy nữ nhân nào nhỏ nhen, mặt dày, hám tiền như Ngự Thiên Dung!))

“Vậy, phu quân nhận Duệ Nhi làm nghĩa tử là vì Duệ Nhi, hay là vì Ngự phu nhân, hay là vì phụ mẫu?”

Ánh mắt Bùi Nhược Thần khẽ lóe lên, đảo qua mặt Cốc Vân, “Hẳn là đều có!”

Trầm mặc thật lâu sau, Cốc Vân thở dài một hơi, “Duệ Nhi và phu quân thật đúng là hữu duyên, cư nhiên bộ dạng giống phu quân đến thế, người không biết còn tưởng là cốt nhục của phu quân a! Ta vốn cũng nghĩ vậy, không ngờ lại không phải, thiên hạ này thật rộng lớn, không có gì là không thể a!”

Bùi Nhược Thần trầm mặc không nói, nàng ta đang hoài nghi thân phận của Duệ Nhi? Ánh mắt trầm xuống, hy vọng nàng ta tạm thời tốt nhất đừng làm chuyện gì điên rồ, bằng không, hắn tuyệt không buông tha!

“Phu quân?”

“Sao vậy?”

“Phu quân thích Ngự phu nhân sao?”

Bùi Nhược Thần đột nhiên dừng bước, xoay người lạnh lùng nhìn Cốc Vân, Cốc Vân sửng sốt, “Phu quân, ngươi —— “

“Có một số việc, không biết vẫn tốt hơn, ta không hy vọng ngươi hỏi nhiều!”

Cốc Vân sắc mặt trắng xoát, cố nén nước mắt, “Phu quân nói phải, ta hỏi nhiều lắm.”

“Đêm đã khuya, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi!” Bùi Nhược Thần lạnh lùng nói, xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại.

Nước mắt Cốc Vân rốt cuộc nhịn không được, nàng ngay cả tư cách hỏi một chút cũng không có sao? Vì sao hắn lại đối đại mình lạnh lùng như thế?

Trở lại phòng của mình, hai mắt Cốc Vân đã đỏ hoe, nha hoàn thiếp thân Xảo Vân thấy biểu tình của nàng thế này, vội vàng hỏi: “Tiểu thư, ngài làm sao vậy?”

Cốc Vân nhào vào lòng Xảo Vân, thấp giọng nghẹn ngào, “Xảo Vân, ngươi nói, ta chỗ nào không bằng ả nữ nhân kia, vì sao hắn đối với ta như vậy?”

“Ôi chao? Tiểu thư, cô gia làm sao vậy? Ngài không phải đi ngắm trăng với cô gia sao, thế nào lại —— “

“Ngắm trăng?” Cốc Vân lãnh cười rộ lên, “Hắn có tâm tình cùng ta thưởng thức sao? Hắn chính là có lệ ta, là ám chỉ ta, ta bất quá là một người râu ria, không đáng hắn để quan tâm, ta —— “

“Không thể nào, tiểu thư, ngài nhất định là hiểu lầm cô gia, nếu thực không thèm để ý ngài, cô gia sao lại băn khoăn mặt mũi của ngài mà buông tha A Hải a!”

Cốc Vân sửng sốt, nhìn Xảo Vân, “Ngươi làm sao biết? A Hải nói?”

Xảo Vân than nhẹ một tiếng, “Tiểu thư, là ta thấy A Hải gần đây tâm thần không yên, tra hỏi hắn mới biết được. Tiểu thư a, ngài tội gì đâu? Ngự phu nhân có thế nào cũng không có khả năng vào cửa Bùi gia a, ngài tội gì so đo với nàng ta? Chuyện này mà bị cô gia điều tra ra, sẽ chỉ làm cô gia cách ngài xa hơn thôi!”

Cốc Vân đẩy Xảo Vân ra, “Xảo Vân, ngươi là muốn ta yên lặng chịu đựng sao? Ta làm không được, nếu ta không chiếm được gì đó, ta cũng sẽ không cho người khác!”

“Tiểu thư!”

“Đừng nói nữa, mẫu thân bảo tỷ muội chúng ta cùng nghĩ biện pháp có được tín nhiệm của Bùi Nhược Thần, nhưng ta muốn không chỉ là tín nhiệm của hắn, ta còn muốn lòng của hắn. Xảo Vân, ngươi không thích hắn, ta cũng không miễn cưỡng ngươi cùng hắn, nhưng ngươi nên giúp đỡ ta mới phải, mà không phải nhiều lần giúp cái ả Ngự Thiên Dung kia nói chuyện!”

Xảo Vân vội vàng đưa tay che lại miệng Cốc Vân, thấp giọng quát, “Tỷ tỷ, ngài điên rồi?”

Cốc Vân kéo tay nàng ra, “Ta không có điên, đây là chỗ của chúng ta, A Hải không phải đang canh chừng bên ngoài sao, ai dám đến nghe lén, ngươi sợ cái gì!”

“Chỉ sợ núi này cao còn có núi khác cao hơn!”

“Hừ, ta mới không sợ, nếu lúc nào cũng sợ hãi rụt rè, sợ này sợ kia, còn có thể làm được đại sự gì?”

“Tỷ tỷ!” Xảo Vân dậm chân một cái, bất đắc dĩ nhìn Cốc Vân, “Được rồi, ngài đừng kích động, sau này chúng ta chậm rãi nghĩ biện pháp là được, ngươi thích hắn, không phải đã muốn mang thai đứa nhỏ của hắn đó sao, có cốt nhục liên lụy, ngươi ngày sau chỉ cần dụng tâm cảm động hắn, còn sợ không chiếm được lòng của hắn sao?”

Cốc Vân thế này mới bình tĩnh một chút, lại vẫn bất mãn như trước, “Ngươi nhìn không tới sao, tuy rằng ta có con của hắn, nhưng thái độ hắn đối với ta có được không? Còn không phải tương kính như băng!”