“Ngươi đã giấu tốt như vậy, sao không giúp ta bảo quản thêm một ít lâu nữa?”
Bùi Nhược Thần liếc nàng một cái, thản nhiên hỏi: “Nhà ngươi còn có tặc đến nữa sao?”
“Dạo này không có, bất quá, khó bảo toàn về sau a!”
“Chẳng lẽ vì phòng đạo tặc, ngươi lại để cho tranh của chính ở nơi âm u? Không có giá trị tồn tại?”
Ôi chao, đạo lý này nàng còn chưa nghĩ tới a!
Bùi Nhược Thần nhìn nàng một cái, “Sao không hỏi ta kết quả điều tra?”
“Ta đã nói rồi, chuyện đó giao cho ngươi, ngươi thích xử trí thế nào thì cứ xử trí thế đó, kết quả điều tra thế nào cũng không sao cả, dù sao đó vẫn là chuyện nhà của ngươi.”
“Không oán không hận?”
“Việc gì phải oán hận? Chính mình tìm mệt?”
A… Thật là thú vị! Bùi Nhược Thần cầm một bức tranh lên, “Bức này ta mang đi, hy vọng ngươi có thể thật sự tìm được cuộc sống như tranh vẽ!”
Ngự Thiên Dung sửng sốt, lập tức cười: “Sẽ tìm được.”
“Cáo từ!”
Nhìn bóng dáng Bùi Nhược Thần rời đi, Ngự Thiên Dung khẽ nhíu mày, nàng tuyệt không tin hắn thực là nhàm chán mới vẽ lại tranh của mình! Nhưng cũng không có khả năng là vì hắn thích mới làm, vậy là vì sao a? Người kỳ quái, ngay cả ý tưởng cũng nhìn không thấu!
Bùi Nhược Thần ôm tranh về nhà, Dương Đình Thụy đã ngồi chờ sẵn trong thư phòng hắn, nhìn thấy bức tranh trong tay hắn, khẽ sửng sốt, “Ngươi muốn ta đi tìm nơi này?”
“Đúng vậy, cảnh trí giống như trong tranh này, ta hy vọng ngươi có thể tìm được một hai.”
A? Dương Đình Thụy mở bức tranh ra, cẩn thận xem xét, càng xem càng nhíu mày, “Công tử, ngươi xác định thật có một nơi như vậy?”
“Không rõ lắm, cho nên mới bảo ngươi đi tìm a!”
Ngạch, kêu hắn đi biển rộng tìm kim? Không thể nào? Dương Đình Thụy vẻ mặt đau khổ, “Công tử, nơi này có ý nghĩa gì không?”
“Có lẽ có!”
Cáp! Có lẽ, đừng hao phí tinh lực của hắn như vậy được không a? “Ta có thể hỏi là vì sao không?”
“Có thể, ta cảm thấy ngươi rất nhàn, cho nên muốn cho ngươi làm chút chuyện để giết thời gian, ngươi nên cảm tạ ta a!”
Ha ha a… Cảm tạ, phải cảm tạ! Dương Đình Thụy cảm thấy mình quả thực lãng phí tâm tình tới hỏi công tử nhà hắn loại vấn đề này, tay ôm lấy bức tranh, “Được rồi, ta đi!”
“Tận lực không cần mở rộng!”
“Vâng.”
Thần thần bí bí, tìm một nơi không xác định? Ai, mệnh mình thật sự là rất khổ a! Bất quá, chủ tử nhà hắn luôn luôn không làm chuyện vô dụng, có lẽ nơi này có vấn đề gì đó!
…
“Phu quân.”
Thanh âm ôn nhu như nước truyền đến, đánh gãy Bùi Nhược Thần suy nghĩ, giương mắt thoáng nhìn nữ tử đứng ngoài cửa, nàng mềm mại xinh đẹp, cũng có thể gọi là đoan trang thư nhã, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, vì sao không thể nhập được vào mắt của mình?
“Phu quân, ta là hướng ngươi tạ lỗi, ngươi đã không oan uổng A Hải, ta thực cảm kích phu quân. Đồng thời vì lúc đó dùng kích động ngôn từ nên mong phu quân tạ lỗi.”
“Không sao!” Bùi Nhược Thần nhìn nữ tử trước mắt, trong lòng âm thầm đưa ra một kết luận: là vì nàng không đủ thú vị, càng bởi vì nàng thoạt nhìn mảnh mai!
Trong tiềm thức, hắn không thích nữ nhân yếu đuối. Yếu đuối đồng nghĩa với việc ngay cả bản thân mình cũng vô pháp bảo vệ tốt. Một người ngay cả chính mình cũng vô pháp bảo vệ tốt, làm sao có thể bảo hộ được những gì thuộc về hắn? Càng miễn bàn đứng bên cạnh hắn, cùng tiến cùng lui.
Giống như mẫu thân hắn, nếu bà ấy có năng lực bảo hộ chính mình, sao có thể bị một đám nữ nhân ti tiện hãm hại? Ngay cả khi bà ấy có diện mạo độc nhất vô nhị thì tính sao, tính tình hời hợt, suy nghĩ nông cạn, chung quy sẽ có ngày khiến người ta phiền chán, chỉ dựa vào người khác để bảo hộ chính mình lại là một loại yếu đuối bất lực! Không thể bảo hộ được chính bà, càng không cần nói đến bảo hộ được con cái của mình!
Cốc Vân thấy sắc mặt Bùi Nhược Thần dịu đi, trong lòng âm thầm buông lỏng, cười nói: “Phu quân, Liên Phi nương nương cho người truyền tin, mời chúng ta đêm nay cùng tiến cung tham gia cung yến, ngươi xem…”
“Được, đến lúc đó sẽ cùng nhau tiến cung.”
Cốc Vân sắc mặt vui vẻ, tươi cười sáng lạn, “Được, vậy ta về phòng chuẩn bị trước.”
“Ừ.”
“Đúng rồi, phu quân, bên Ngự phu nhân không có vấn đề gì đi?” Đi tới cửa, Cốc Vân quay đầu lại hỏi, tựa hồ vừa mới cười rộ lên.
Bùi Nhược Thần gật gật đầu, “Không thành vấn đề. Hộ vệ của ngươi vẫn là có vấn đề, bất quá, ta không có hoài nghi ngươi, nể mặt mũi của ngươi, ta sẽ không so đo lần này, lần sau nếu lại phát hiện có điểm khả nghi, thì đừng trách ta không cho ngươi mặt mũi.”
Cho nàng mặt mũi? Cốc Vân trong lòng mừng thầm, “Cám ơn phu quân tín nhiệm, ta sẽ bảo A Hải chú ý hành vi của mình nhiều một chút.”
“Ừm, ngươi đi chuẩn bị đi!”
Nhìn Cốc Vân vui vẻ rời đi, Bùi Nhược Thần âm thầm lắc đầu, vì sao nữ nhân đều thích nghe lời nói dối a? Chẳng lẽ vẻ mặt của hắn không có nói cho nàng, hắn chính là đang nói dối sao?