Sau khi đi ra hoàng cung đại môn, Ngự Thiên Dung mới thở phào nhẹ nhõm, “Về sau rốt cục không cần lại đến nơi nhàm chán này nữa.”
Trì Dương mỉm cười, “Phu nhân đúng là lớn mật.”
“Không phải lớn mật, mà là nắm chắc, nắm chắc Long Tường Vân sẽ không giết ta, ít nhất hiện tại hắn sẽ không muốn giết ta! Hơn nữa con người hắn a, cũng được cho là một minh quân! Ít nhất không phải hạng người thô bạo ngu ngốc, cũng không có bảo thủ. Đối với những lời nhỏ, không quá phận thì hắn vẫn chịu được.”
Trì Dương gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Bất quá, ả Liên Phi kia sẽ chịu từ bỏ ý đồ như vậy sao? Hắn tuy rằng chỉ đứng canh ở ngoài Liên Viên, nhưng là bên trong nói gì, hắn đều nghe được nhất thanh nhị sở. Nghe Liên Phi nói hạ độc, hắn liền cảm thấy Liên Phi này thật thiếu não, phu nhân nếu không đi hạ độc người ta đã tốt lắm rồi, người bình thường tưởng độc nàng thì đúng là tự tìm khổ!
…
“Phu nhân —— “
Vừa mới đến cửa nhà, Hạ Duyệt liền vội vàng chạy lại.
Nhìn vẻ mặt trầm trọng của hắn, Ngự Thiên Dung kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy? Chuyện gì có thể khiến Hạ đại quản gia sốt ruột như vậy?”
“Phu nhân, đêm qua Bùi gia bị trộm!”
A? Vậy—— “Chắc không phải là tranh của ta bị trộm đi?” Ngự Thiên Dung trợn tròn mắt nhìn Hạ Duyệt.
Hạ Duyệt tiếc hận gật gật đầu, “Đúng vậy.”
“Vì sao?”
Hạ Duyệt liếc mắt trợn trắng, “Phu nhân, làm sao ta biết được? Ta lại không có gác ở Bùi gia!”
Ngự Thiên Dung đưa tay xoa xoa trán, “Ta cứ nghĩ để tranh ở Bùi gia sẽ an toàn một chút, không ngờ lại càng nguy hiểm! Hạ Duyệt, lần trước nói ngươi đi điều tra hai tên trộm trốn thoát đó có tin tức chưa?”
“Phu nhân, dựa theo ý của ngươi, ta phái người âm thầm theo dõi bọn hắn, phát hiện bọn họ đến Thiên Hạ Đổ Trang chờ người chắp đầu, bất quá, nhưng không thấy ai xuất hiện. Người ta phái đi thay nhau giám thị bọn họ ngày đêm, cũng không thấy có gì khả nghi. Nhưng nửa tháng sau, khi bọn họ rời đi đổ trang, tranh lại không ở trên người bọn họ. Bắt thẩm vấn, bọn họ đều nói tranh bị mất trong một đêm, sáng sớm tỉnh lại thì thấy trong phòng có một trăm lượng bạc và một tờ giấy, nói là bạc đổi tranh.”
Nửa tháng? Nửa tháng có thể làm rất nhiều chuyện a! Ngự Thiên Dung lắc đầu, “Thôi, đi Bùi gia xem đi!”
“Phu nhân, Bùi Nhược Thần nay không có ở Bùi phủ, chúng ta đi cũng không tìm được người để chịu trách nhiệm a!” Hạ Duyệt có điểm phiền muộn nói.
“Ta chỉ là muốn đi tìm hiểu tình hình thôi, chuyện chịu trách nhiệm cứ sau này rồi tính!”
Hạ Duyệt nghi hoặc nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, ngươi không tức giận? Cũng không đau lòng?”
Ngự Thiên Dung liếc trắng mắt, “Lòng ta đau a, nhưng ta việc gì phải tức giận, ta tức giận thì tranh của ta có thể tự mọc cánh bay về sao? Còn không bằng tiết kiệm tinh lực đi điều tra xem là tên nào dám đối nghịch với ta!”
“Nói là nói như thế, nhưng ta thấy, phu nhân thật đúng là nhàn nhã a!”
“Ngươi, ai… lười nói với ngươi, đi thôi!”
…
Ba người cùng đi vào Bùi phủ, người hầu dẫn bọn họ tới phòng khách, một lát sau, ra tiếp đón bọn họ là Bùi gia thiếu phu nhân.
Cốc Vân vừa thấy Ngự Thiên Dung, liền mặt mày hổ thẹn nói: “Ngự phu nhân, thật sự là rất xin lỗi!”
“Bùi thiếu phu nhân không cần tự trách, chuyện này cũng không phải lỗi, huống chi, là ta cho Bùi phủ các vị thêm phiền toái đâu, nói đúng ra, có lỗi hẳn là ta.”
“Sao lại nói vậy, Duệ Nhi là nghĩa tử của chúng ta —— chúng ta bảo hộ đồ vật của Ngự phu nhân cũng hẳn là chuyện nên làm, ai ngờ tên trộm kia cư nhiên to gan lớn mật như thế, cư nhiên dám trộm Bùi phủ, thật sự là đáng giận! Cố tình hắn lại không ăn trộm vàng bạc châu báu, chỉ lấy đi đồ vật của Ngự phu nhân, này khiến chúng ta biết ăn nói thế nào với ngươi!”
“Đã nói không phải là lỗi các vị. Thiếu phu nhân, không biết hộ vệ gác đêm là những ai, ta muốn hỏi bọn họ tình hình một chút.”
Cốc Vân thập phần phối hợp nói: “Ngươi chờ, ta cho người gọi bọn họ lại đây.”
Hộ vệ gác đêm có 10 người, Ngự Thiên Dung lần lượt hỏi xong, đôi mi thanh tú nhịn không được nhíu chặt, nếu không phải Bùi gia hộ vệ quá kém, thì chính là tên trộm kia võ công quá mạnh mẽ, cư nhiên không có một ai phát hiện dị thường!
Thấy Ngự Thiên Dung có vẻ buồn bực, Cốc Vân vội vàng quát đám hộ vệ: “Mấy người các ngươi, nhớ kỹ lại cho ta, có chuyện gì đều phải cẩn thận nói cho Ngự phu nhân, bằng không, chỉ tính chuyện trông coi bất lực, là có thể trừng phạt các ngươi!”
“Thiếu phu nhân, chúng ta thật sự không có phát hiện dị thường…”
Ngự Thiên Dung ngăn Cốc Vân lại, “Không thể trách các vị đại ca, thủ vệ ban đêm vốn đã vất vả, nếu tên trộm khinh công vô cùng tốt, không có phát hiện cũng là chuyện khó trách.”
“Ngự phu nhân, chuyện này phải làm thế nào cho phải, khiến ngươi tự dưng bị tổn thất, ta thấy, như vậy đi, những đồ vật đó bao nhiêu tiền, hãy để Bùi gia bồi thường ngươi, dù sao người của chúng ta trông coi bất lực, mới khiến đồ vật của ngươi bị mất.”
Ngự Thiên Dung thở dài, “Quên đi, chuyện này không thể trách các ngươi!”
“Đều do tên kia trộm đáng giận, thật sự là đáng giận… Ai da ——” Bỗng nhiên Cốc Vân ôm bụng kêu lên.
Ngự Thiên Dung cả kinh, vội vàng đỡ nàng, “Ngươi thế nào? Đừng tức giận, nếu là vì tranh của ta mà động thai khí thì thật là lỗi của ta!”
“Không phải lỗi của ngươi, là ta… A —— “
“Thiếu phu nhân!” Nha hoàn thiếp thân của Cốc Vân lo lắng đỡ Cốc Vân, một bên sớm có người đi báo cáo Bùi gia nhị lão.
Không bao lâu sau, Bùi phu nhân liền vội vàng đi tới, mặt mày lo lắng nhìn Cốc Vân, “Vân Nhi, con làm sao vậy? Đang yên đang lành sao lại đau bụng?”
“Mẫu thân, không có việc gì, chính là nhất thời giận quá thôi.”
Bùi phu nhân sửng sốt, ngơ ngác hỏi: “Giận? Con giận cái gì?”
“Phu nhân, thiếu phu nhân là bị kẻ trộm chọc giận, giận bọn họ trộm tranh của Ngự phu nhân.”