Chương 206: CHƯƠNG 206: ĐẾN ĐI VỘI VÀNG

Ngự Thiên Dung liếc trắng mắt, “Tuy ta không phải thực thông minh, bất quá, bút tích của ngươi, ta có thể nhận ra.”

“Đó là hắn giả mạo, không ngờ hắn ẩn núp nhiều năm như vậy chỉ vì tìm cơ hội hạ độc ta, đã biết rõ ta là cao thủ giải độc, còn mạo hiểm, thật sự là đáng khen!”

Rõ ràng là đang châm chọc người ta, còn nói dễ nghe như vậy!

“Tịch phủ không có vấn đề gì sao?”

“Vấn đề không lớn, bất quá, ta vẫn phải trở về, có một số việc cần tự mình xử lý mới được. Chuyện của ta, ngươi về sau nếu thu được tin gì cũng không cần tùy tiện hành động, ta sẽ tự giải quyết tốt.”

“Được.”

“Đối với hai tên Nam Cung Tẫn và Liễu Quân Thư kia, ngươi đều phải đề phòng một chút, bọn họ… Nếu còn xứng là đối thủ của ta, lẽ ra không nên cuốn ngươi vào, bất quá, có thể là do Nam Cung Tẫn rất hận ngươi, không chừng hôm nào sẽ bắt ngươi khai đao!”

Hứ, chẳng phải là hắn ta rảnh rỗi quá, không có việc gì làm mới đi gây sự với nàng, bất quá, kể từ lần cho hắn một viên độc dược, hắn liền an phận không ít, ít nhất đến nay còn không tìm nàng gây phiền toái.

“Đúng rồi, Duệ Nhi đâu?”

“Ở Bùi gia.”

Tịch Băng Toàn nhíu mày, “Sao lại ở Bùi gia, chẳng lẽ ngươi tính cho hắn nhận thức tổ tông?”

“Không phải, là ta bị thương, không muốn để hắn lo lắng, vừa vặn Bùi Nhược Thần cứu hắn về nên đưa đến Bùi gia luôn. Nhắc đến chuyện này, ta muốn hỏi ngươi một chút, cái đám người áo đỏ kia rốt cuộc là có quan hệ gì với ngươi? Bọn họ cư nhiên dám bắt cóc Duệ Nhi của ta, thật sự là rất đáng giận!”

Tịch Băng Toàn nghe vậy ngẩn ngơ, “Là bọn người áo đỏ bắt cóc Duệ Nhi?”

“Đúng vậy, ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết môn chủ Thất Vong Môn là ai!”

Tịch Băng Toàn nhìn Ngự Thiên Dung, nhịn không được cảm thán lên, “Phu nhân, ngươi thật đúng là một nữ nhân khiến người ta không thể không đề phòng, ngươi thông minh như vậy, không tốt lắm đâu. Bất quá, ngẫu nhiên cũng ngốc đòi mạng!”

“Hừ, đừng chuyển đề tài với ta!”

“Chắc là tên Tần Khiếu kia tự tiện hành động!”

Ngự Thiên Dung liếc nhìn Tịch Băng Toàn một cái, cảm giác hắn tựa hồ một chút cũng không hoài nghi Vô Nhan, lời vốn định nói ra liền dừng, “Có lẽ vậy! Bất quá, ta mặc kệ là ai làm chủ, kẻ nào dám xúc phạm tới Duệ Nhi nhân, ta sẽ không dễ buông tha.”

“Duệ Nhi có sao không?”

“Bùi Nhược Thần nói hắn không có việc gì.”

Tịch Băng Toàn thấy nàng nhắc tới Bùi Nhược Thần tựa hồ không có vẻ lạnh nhạt như trước, không khỏi có chút tò mò, “Ngươi thay đổi thái độ với Bùi Nhược Thần?”

“Bình thường thôi!”

Không hẳn là bình thường a! Trong lòng Tịch Băng Toàn có chút không thoải mái, bất quá, hắn hiện tại không có nhiều thời gian lưu lại, nhìn nhìn sắc trời, tiếc hận thở dài, quay sang dặn dò Ngự Thiên Dung: “Ta phải trở về, ngươi nhớ rõ lời ta nói, không được để tâm mạch của mình bị tổn thương, còn nữa, phải nhớ hẹn ước một năm! Trong vòng một năm này, không được trêu chọc nam nhân khác, bằng không, ta nghe nói có tên nào sẽ giết ngay tên đó!”

Ách! Ngự Thiên Dung cảm thán nhìn bầu trời mênh mông ngoài cửa sổ, người này thật sự là quá bá đạo đến mức nàng không nói gì nổi!

Ai, “Đã biết, một năm, cũng đâu có gì to tát, bất quá, ngươi nên cố gắng tìm cho được phương pháp giải cổ độc, bằng không vạn nhất giải không được, một năm chưa hết ta đã đi, coi như ước định của ngươi lâm vào bi kịch!”

“Ngươi —— hừ, ta biết rồi!” Tịch Băng Toàn bỗng nhiên đi lên, đưa tay ôm lấy nàng, “Trước thu một chút lợi tức đã!”

“Đủ!” Ngự Thiên Dung nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, Tịch Băng Toàn né ra, chậc chậc nói: “Ừm, xem ra thiên phú học võ của ngươi cũng không tệ lắm, tiếp tục nỗ lực lên!” Dứt lời đặt một cái hôn như chuồn chuồn lướt lên trán nàng, sau đó liền lắc mình rời đi.

Tịch Băng Toàn vừa ly khai, Phượng Hoa liền trở lại, nhìn Ngự Thiên Dung thở dài: “Chậc chậc, phu nhân thật sự là đào hoa.”

“Đúng vậy, hoa đào thối!” Hừ, chỉ biết vui sướng khi người gặp họa!

Phượng Hoa đến bên cạnh nàng, “Phu nhân, lời ngươi nói với Triển Cảnh, là thật tâm?”

Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, không nói gì, có thật tâm hay không thì có ích gì, dù sao hắn cũng đã cự tuyệt!

Lòng người là thứ rất yếu ớt, có đôi khi cũng là vững chắc không nát. Tiếng lòng tan nát, không ai nghe ra, cũng hiểu được thực hư. Có thể thấy mà hiểu, có thể nghe mà hiểu, chính là tươi cười, bởi vì tươi cười vĩnh viễn không cao thâm bằng nước mắt.

“Phu nhân?”

Ngự Thiên Dung cười cười, “Có một nửa là thiệt tình, trả lời như vậy ngươi vừa lòng sao?”

Một nửa? Phượng Hoa ánh mắt trầm xuống, Triển Cảnh ôn nhu chính là lợi thế sao?

“Phượng Hoa, đối với ngươi, cái gì mới xem là yêu? Cái gì mới tính là thật tâm?”

“Có thể toàn bộ dựa dẫm vào nhau, có thể vì nhau mà trả giá hết thảy – được vậy, ta đây liền thừa nhận đó là yêu; về phần thiệt tình, ai biết được!”

Toàn bộ sao? Ha ha, kỳ thật không ai là trọng yếu đến như vậy đối với bất kì một người nào, chẳng qua, người kia là cây từng mọc rễ trong lòng, thời gian rồi sẽ dần rửa sạch, chậm rãi mài mòn, xóa đi dấu vết gieo trồng.

Trả giá hết thảy? Con người ai cũng có tư tâm, nếu yêu lại một người, chẳng lẽ chỉ có giao ra hết thảy của bản thân mới xem là yêu sao? Không hẳn đi, chỉ cần hai bên đều cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy ngọt ngào, có thể vui vẻ ôm cùng một chỗ, như vậy chẳng phải là yêu sao?