Chương 194: CHƯƠNG 194: ẨN ĐỘC

Nhóm người Ngự Thiên Dung về nhà không bao lâu, Bùi Nhược Thần liền dẫn Duệ Nhi trở về, đối với việc xử trí Tần Khiếu, hắn chỉ nói một câu: “Ta đã xử lý tốt.”

Bất quá, đối Phượng Hoa, hắn lại thêm một câu, “Yên tâm, ngươi còn có cơ hội báo thù.”

Thoáng nhìn bộ mặt nhíu mày của đại phu chẩn trì, Hạ Duyệt nhịn không được mở miệng hỏi: “Đại phu, phu nhân nhà chúng ta thế nào?”

Đại phu lắc đầu, lại mặt nhăn mày nhíu, thở dài, “Ai, này —— mạch tượng của vị phu nhân này thật sự là kỳ quái a, như có như không, lúc mạnh lúc yếu…”

“Có vấn đề gì sao?”

Đại phu khó xử nhìn bọn họ, “Này, xin thứ cho lão phu vô năng, không thể kết luận, các ngươi vẫn là thỉnh thêm vài vị danh y đến chẩn trì đi!”

Bùi Nhược Thần thản nhiên liếc nhìn đại phu một cái, “Là bệnh hay là độc?”

Đại phu dừng một chút, liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, “Có thể là độc.” Nói xong xách hòm thuốc của mình rời đi. Không phải hắn không muốn cứu người, mà là hắn bất lực.

Hạ Duyệt nhíu mày, thấy Phương Hoa còn gắng gượng đứng nhìn một bên, nói, “Ta sẽ cho người mau chóng tìm Độc Quái về Triển Cảnh trở về!”

Phượng Hoa nhìn Ngự Thiên Dung, cố gắng ngẫm lại hết thảy những điểm khả nghi, rõ ràng không có cơ hội làm cho nàng trúng độc a, lần trước bị người ta bắt đi rồi bị trúng độc, hắn đã mang nàng chạy gấp trở về, độc đã được Độc Quái giải, nếu trong thân thể còn có độc, không lý nào Độc Quái không phát hiện được! Nếu thật sự là loại độc đến Độc Quái cũng không phát hiện được, như vậy sự tình liền khó giải quyết!

“Chuyện này các ngươi tự làm đi, xét thấy tình huống của nàng, vì tránh dọa đến đứa nhỏ, ta đã đem Duệ Nhi đến Bùi gia, chờ tình huống của nàng tốt lên, các ngươi hẵng đến Bùi phủ đón Duệ Nhi đi! Hôm nay ta sẽ không quấy rầy.” Bùi Nhược Thần đạm mạc rời đi, lưu lại một hân trưởng bóng dáng.

Hạ Duyệt nhịn không nổi, nói thầm: “Thật không hiểu là hắn để ý phu nhân hay là không thèm để ý! Phượng Hoa, chúng ta —— “

“Nhanh đi tìm Độc Quái và Triển Cảnh về đi, chúng ta cũng không là đại phu.”

Hạ Duyệt gật gật đầu, lại nhìn Phượng Hoa nói: “Ngươi cũng phải tĩnh dưỡng cho tốt, bằng không, nếu phu nhân có việc, ngươi cũng không thể giúp được.”

“Ta biết, ngươi đi làm việc đi!”

Trước khi xoay người rời đi, Hạ Duyệt thoáng thấy ánh mắt lo lắng của Phượng Hoa, trong lòng thở dài: chẳng lẽ Phượng Hoa cũng thích phu nhân? Nếu đúng là như vậy, Triển Cảnh… Ai, quên đi, lo cho bọn họ làm gì, hắn về sau cứ ngồi yên xem diễn là được rồi, bằng không kiếm Trì Dương đánh cược một phen.

Phượng Hoa nghiền ngẫm nhìn người nằm trên giường, trong lòng suy nghĩ miên man, kể từ lúc nàng đứng chắn trước người mình, suy nghĩ của hắn liền rối loạn…

Hắn không hiểu, vì sao nàng lại làm như vậy. Chẳng lẽ, nàng chính là trời sinh đã ngu ngốc, hễ người nào bên cạnh có nguy hiểm, nàng đều đứng ra đỡ thay? Bà cố của Tịch Băng Toàn, nàng mạo hiểm cứu, đến chính hắn, nàng cũng liều mình cứu! Nếu là hắn, hắn sẽ không ngu như vậy, đi chắn nhát kiếm thay người khác đâu!

Trên ngực ẩn ẩn nhói đau, hắn thực không biết là vì giận hay là vì bị thương… Nhưng, hắn biết rõ một chuyện, từ nay về sau, hắn không thể nào không quan tâm đến chuyện của nàng được nữa! Nữ nhân chết tiệt! Ai bảo nàng cứu mình chứ, đúng là ngu ngốc!

Bùi phủ, Bùi phu nhân đau lòng ôm Duệ Nhi hỏi han, sợ hắn bị ủy khuất, Duệ Nhi lại cười hì hì nói đối phương không có làm hắn bị thương, đã vậy còn rất nhân nhượng hắn, trừ bỏ không cho hắn đi ra, về cơ bản là hắn muốn cái gì sẽ có cái đó.

Thấy Duệ Nhi vừa dũng cảm lại thông minh như vậy, Bùi phu nhân càng thêm yêu thích, càng thêm chờ mong con dâu mình cũng sẽ sinh cho mình một đứa cháu thông minh lanh lợi giống như Duệ Nhi.

Bùi Nhược Thần thản nhiên đi qua, Duệ Nhi liếc mắt nhìn thoáng hắn một cái, chạy tới ngửa đầu hỏi: “Nghĩa phụ, khi nào thì mẫu thân con về nhà?”

“Còn phải chờ thêm vài ngày nữa, nàng hiện tại bề bộn nhiều việc, nhờ chúng ta chiếu cố ngươi, nếu nàng về đến nhà, nhất định sẽ lập tức tới đón ngươi.”

Duệ Nhi chớp mắt to nhìn Bùi Nhược Thần, tựa hồ có chút hoài nghi, vì sao mẫu thân lại đi xa lúc hắn còn chưa thoát hiểm?

Bùi Nhược Thần nhìn tên tiểu tử trước mặt, mỉm cười, “Vốn dĩ nàng muốn đi theo ta đến cứu ngươi, bất quá, có chút vài chuyện khẩn cấp phát sinh, ta mới cho nàng đi xử lý, dù sao một mình ta cũng có thể cứu ngươi ra.”

“Vậy a!”

“Duệ Nhi ngoan, trước ở chơi với Bùi thái thái vài ngày đi, chẳng lẽ mấy ngày nay Duệ Nhi rời đi, không nhớ chúng ta sao?”

Thấy khuôn mặt hiền lành của Bùi phu nhân, Duệ Nhi khoe mã cười cười, “Không phải vậy đâu, con rất nhớ Bùi thái thái, nhớ Bùi gia gia, con cũng rất nhớ mẫu thân nữa.”

“Vậy là tốt rồi, yên tâm, để mấy ngày này Bùi thái thái dẫn con đi chơi, khi nào mẫu thân con về nhà, ta sẽ đưa con trở về.”

“Dạ được.”

Bùi Nhược Thần trở lại thư phòng của mình, đến trước kệ sách cổ, tùy tiện cầm lấy một quyển lật ra xem, không bao lâu sao, ngoài cửa xuất hiện một bóng người, một tay bưng một cái thố, một tay gõ gõ cửa, “Phu quân.”

Bùi Nhược Thần giương mắt nhìn lên, “Sao ngươi lại tới đây?”

Cốc Vân ôn nhu nhìn hắn, “Phu quân, ta cho người nấu thuốc bổ cho ngươi, ngươi uống lót dạ đi!”

“Thân thể ta rất tốt, việc này về sau không cần làm nữa.”

Sắc mặt Cốc Vân tối sầm lại, Bùi Nhược Thần khẽ nhíu mày, nói thêm: “Thân thể ngươi hiện tại không thể so với trước kia, phải biết tự chăm sóc bản thân, ta không sao.”

Cốc Vân nghe vậy mới lộ ra khuôn mặt tươi cười lần nữa, tự mình mở nắp thố canh, múc cho hắn một chén, “Phu quân, ngươi uống một chút đi, mấy ngày nay ngươi đi ra ngoài bôn ba, nhất định là rất mệt mỏi.”