Nghe xong Ngự Thiên Dung nói, Hạ Duyệt bỗng nhiên mở miệng: “Phu nhân, ta nghĩ tới một chuyện, trong khoảng thời gian này, ở một chi nhánh cửa hàng bánh ngọt của chúng ta có thêm vài người khách lạ, đến mua bánh ngọt đều là những loại mà thiếu gia thích.”
Cái gì! Ngự Thiên Dung khẽ giật mình, nhìn Hạ Duyệt, “Ngươi làm sao lại để ý những người khách đó?”
Hạ Duyệt lắc đầu, “Mới đầu chỉ là tò mò, cũng không nghĩ nhiều, vừa mới nghe phu nhân nói thiếu gia không nhất định là bị bắt đến Thanh Quốc, ta mới nhớ tới điểm đáng ngờ này.”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Tốt lắm, vậy ngươi tiếp tục quan sát, nếu có phát sinh tình huống gì, ngươi hãy tự mình theo dõi, đừng đả thảo kinh xà, nếu quả thật là Duệ Nhi, chỉ có thể nói là Duệ Nhi của chúng ta thực thông minh.”
Hạ Duyệt gật gật đầu, âm thầm ảo não sao mình không sớm chú ý tới vấn đề này. Khẩu vị của thiếu gia có chút đặc biệt, sau khi những người đó đến hai lần, hắn mới hoài nghi, nhưng vẫn dồn lực chú ý ở bọn Triển Cảnh, hy vọng bọn họ sớm tìm được thiếu gia, chưa từng nghĩ đến thiếu gia có khả năng đang ở gần bọn họ.
“Phượng Hoa, ngươi đã học mấy ngày thuật dịch dung với Trầm tỷ tỷ rồi phải không, đã có thể thực hành được chưa?”
Phượng Hoa nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân muốn biến thành người nào?”
Ngự Thiên Dung sửa lại hơi thở nặng nề ban nãy, cười nói: “Đem ta biến thành nha hoàn phục vụ ở tiệm bánh ngọt của chúng ta đi!”
Ôi chao!
Hạ Duyệt vừa nghe lập tức ngăn cản, “Phu nhân, chuyện này không tốt lắm đâu.” Bà chủ mà đi làm nha hoàn, nghĩ thế nào cũng không ổn, huống chi, vạn nhất gặp phải mấy gã công tử không đứng đắn hoặc là vài người khách ưa làm khó dễ nào đó, như vậy không phải sẽ càng thêm rắc rối?
“Không sao, ta cũng muốn thử làm người phục vụ khách một lần, Phượng Hoa, ngươi có nắm chắc không?”
Phượng Hoa khẽ cười nói: “Tướng mạo của phu nhân mà dịch dung thành nha hoàn là chuyện rất dễ dàng, không cần lo lắng!”
Ách, lời này nghe ra cứ như là đang châm biếm nàng, nói nàng có thiên phú làm nha hoàn! Ngự Thiên Dung thở dài, “Tùy ngươi đi, để lát nữa nhìn xem ngươi học được bao nhiêu!”
Hạ Duyệt bất đắc dĩ nhìn hai người bọn họ bận việc, trong lòng thầm oán Phượng Hoa không biết khuyên nhủ phu nhân, chỉ lo chơi!
Chừng một nén nhang sau, Phượng Hoa hoàn công, Hạ Duyệt trừng lớn mắt nhìn người trước mặt, “Này —— Phượng Hoa… Ngươi thật sự là thần a! Thật lợi hại!”
Ngự Thiên Dung có chút sửng sốt nhìn người trong gương: không cần đến mặt nạ dịch dung, chỉ cải biến màu da và lông mi, sau đó thêm một ít tàn nhang trên mặt, nàng liền biến thành một thô sử nha hoàn! Phỏng chừng nếu không biết trước, người quen cũng nhận không ra. Khó trách Trầm Mộng Vân thực vừa ý hắn như vậy, nguyên lai là một tên có thiên phú cao a!
Phượng Hoa nhìn sang Hạ Duyệt, ý xấu đề nghị: “Hạ Duyệt, nếu không, ta cũng hoá trang cho ngươi, cho ngươi biến thành một gã sai vặt đi theo phu nhân, miễn cho phu nhân xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”
Hạ Duyệt vội vã lắc đầu, “Không cần, không cần, ta dùng thân phận quản gia sẽ thuận tiện bảo hộ phu nhân hơn.” Nhìn ánh mắt tên tiểu tử này chỉ biết hắn không có ý tốt, bảo đảm sẽ hoá trang mình thành một gã xấu xí!
“Đi thôi, kể từ bây giờ, chúng sẽ canh chừng ở cửa hàng, ôm cây đợi thỏ!” Ngự Thiên Dung thay đổi một bộ xiêm y khác, quét mắt nhìn hai người bọn họ một cái.
Dưới sự chủ trì của Ngự Thiên Dung, Hạ Duyệt có mở thêm một cửa hàng bánh ngọt mới, mỗi ngày chỉ bán một lượng bánh nhất định, bởi vì hình thức và nguyên liệu đều mới mẻ, độc đáo nên có rất nhiều khách hàng, bình thường đều phải đặt hàng trước đến mấy ngày.
Vừa vào cửa hàng, liền thấy một hàng người thật dài đang chờ mua, một bên lại có một hàng khác đang đăng ký trước đơn đặt hàng.
Tiểu nhị vừa thấy Hạ Duyệt đến liền cung kính hành lễ, Hạ Duyệt liếc nhìn Ngự Thiên Dung đang đứng bên cạnh một cái, có chút bất đắc dĩ nói với tiểu nhị: “Đây là một nha hoàn của ta, đưa tới nơi này hỗ trợ vài ngày, các ngươi nhớ phải chỉ bảo nàng!”
Tiểu nhị đảo mắt nhìn Ngự Thiên Dung từ trên xuống dưới, trong lòng lập tức có tính toán, nhiệt tình dẫn Ngự Thiên Dung tới quầy, “Ngự cô nương, ngươi ở đây phụ trách hỗ trợ tiếp khách, gói bánh cho khách đi!”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Được.”
“Tiểu nhị, cho ta một cái bánh Rừng Đen, bốn khối đậu đỏ cao, năm khối bánh Ti-Ra-Mi-Su.” Một giọng nam thô ách truyền đến, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Ngự Thiên Dung.
(*Bó tay thiệt! Ở cổ đại mà cũng có Black Forest với Tiramisu!!!)
Giương mắt nhìn lên, là một nam tử nhỏ gầy, mặt mày rõ ràng không kiên nhẫn, Ngự Thiên Dung nhìn như vô tình, kì thực cố ý tới gần hắn, nghe thấy hắn lầm bầm lầu bầu oán giận, “Mẹ nó, thật là bực mình, chỉ là đồ ăn vặt thôi mà cũng kén chọn hơn cả lão tử!”
Hạ Duyệt vẫn luôn quan sát Ngự Thiên Dung, Ngự Thiên Dung nháy mắt với hắn một cái, Hạ Duyệt lập tức vọt vào phòng trong tìm Phượng Hoa, còn nàng thì bước vào trong phòng bếp làm bánh ngọt.
Tiểu nhị khó xử nhìn người nọ, thật có lỗi nói: “Vị đại gia này, ngươi không có đăng ký trước, bánh ngọt hôm nay đã không còn…”
“Gì mà đăng ký trước chứ, lão tử làm việc không được kiên nhẫn, giờ còn phải xếp hàng đăng ký?” Người nọ nhất thời châm lửa nói.
Tiểu nhị bất đắc dĩ nhìn hắn, “Thật có lỗi, tiểu điếm luôn dựa theo quy củ này để buôn bán.”
“Lão tử ra giá gấp hai, ngươi lấy mấy cái bánh đó trước cho ta!”
Ách, tiểu nhị càng thêm khó xử, “Đại gia, bổn điếm chú ý đến chữ tín, nếu…”
Lúc này, Phượng Hoa giả dạng thành một công tử phong lưu, mang theo một túi điểm tâm to đi ra, đưa tay vỗ vỗ vai người nọ, cười toe toét nói: “Vị huynh đài nàng, ta hiện giờ đang có thứ mà ngươi muốn, nếu ngươi chịu ra giá gấp ba, ta sẽ bán cho ngươi, thế nào?”
Nam tử nọ trợn trừng mắt, gấp ba, cướp của a! Bất quá, bánh nhiều như vậy, không mua bây giờ thì phải chờ, hắn đành khẽ cắn môi, “Gấp ba thì gấp ba!” Nói rồi nén đau lấy bạc ra, tiếp nhận gói bánh liền vội vàng bỏ đi.
Hạ Duyệt khó hiểu nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, nếu hoài nghi hắn, vì sao không bắt người?”
“Không vội, nếu người đặt bánh ngọt đúng là Duệ Nhi, chúng ta rất nhanh sẽ thu được tin tức.”