Sau khi Bùi Nhược Thần rời khỏi, Duệ Nhi ghé vào giường Ngự Thiên Dung, nghiêng đầu hỏi, “Mẹ, mẹ còn đau không?”
“Không đau, ngày mai Duệ Nhi muốn đi đâu chơi?”
Duệ Nhi suy nghĩ một hồi, nhỏ giọng trả lời: “Con muốn mẹ cùng đi…”
Ngự Thiên Dung đưa tay ôn nhu vuốt ve đầu Duệ Nhi, “Thực ngoan, ngày mai con đi chơi với bọn họ đi, chờ mẹ khỏe lên, lại dẫn con đi.”
“Mẹ, mẹ không chán ghét hắn sao?”
Ngự Thiên Dung khẽ sửng sốt, “Mẹ trước kia thực chán ghét hắn sao?”
Duệ Nhi ánh mắt lóe lóe tự hỏi hồi lâu mới trả lời: “Không chán ghét, cũng không thích.”
Ha ha, ánh mắt tiểu hài tử quả nhiên là sáng như tuyết a! Ngự Thiên Dung ôn hòa nhìn hắn, “Chuyện trước kia cứ cho qua đi, Duệ Nhi cũng đừng đi ghi hận người khác, phải sống cho khai tâm vui vẻ, biết không?”
Triển Cảnh đẩy cửa đi vào, nhìn thoáng qua Duệ Nhi, nói với Ngự Thiên Dung: “Phu nhân, Hạ Duyệt đã trở lại.”
“Ừm, Duệ Nhi, con đi chơi với Triển thúc thúc đi, mẹ có việc thương lượng với Hạ thúc thúc.”
…
Sau khi Triển Cảnh dẫn Duệ Nhi đi, Hạ Duyệt vác vẻ mặt trầm trọng đi đến, nhìn Ngự Thiên Dung nằm trên giường, có chút do dự nói: “Phu nhân, Vô Thần Bà Bà không ở trong phòng, hẳn là đã đi ra ngoài.”
“Vậy đến chiều hẵng tìm bà!”
“Mặt khác, phu nhân, tình huống bên chỗ Tịch Băng Toàn hình như không được tốt lắm!”
“Có tin tức gì?”
Hạ Duyệt lấy ra một tờ giấy, “Đây là lá thư nhận được sau khi tin tức truyền ra, nói là Tịch Băng Toàn bị trúng độc.”
A? Chính hắn y thuật cao minh còn có thể trúng độc? Ngự Thiên Dung nhíu mày tiếp nhận tờ giấy, tinh tế nhìn kỹ, bỗng nhiên mỉm cười, “Trúng độc cũng không sao, thứ Tịch phủ có nhiều nhất là tiền, hẳn là không sợ mời không nổi đại phu, để hắn tự mình giải quyết đi!”
Hạ Duyệt sửng sốt, “Phu nhân, kia —— “
“Chuyện ở chỗ hắn tạm thời để qua một bên đi, chúng ta đã nhắc nhở hắn về Liễu Quân Thư, trời cao đường xa, chúng ta tự bảo vệ tốt chính mình là đủ rồi.”
Ơ, vậy lúc trước ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Hạ Duyệt thầm oán trong lòng, lòng nữ nhân như kim dưới biển, không thể lần ra nổi! Lại nghe Ngự Thiên Dung hỏi: “Bên Phượng Hoa có tin gì không?”
“Tạm thời còn không có. Phu nhân, Hộ Quốc tướng quân hiện giờ hẳn là không có thời gian gây phiền toái cho chúng ta mới phải, mấy ngày hôm trước, ta mới thu được tin tức nói biên cương có biến cố khác thường, Hoàng Thượng sắp phái người tiến đến thủ hộ, nhân tuyển chính là Nam Cung Tẫn.”
Nghe được tin tức này, Ngự Thiên Dung mặt mày liền hớn hở, tâm tình đều tốt lắm vài phần, “Vậy rất tốt, bất quá, Liễu Quân Thư có thể sẽ đến gây phiền toái, các ngươi nhớ chú ý kỹ động tĩnh của hắn, mặt khác, cho ta thu thập một ít chuyện có liên quan đến hắn, ta muốn hiểu thêm về hắn, để xem Bạch Mai công tử nổi tiếng trên giang hồ rốt cuộc là dạng người gì, tục ngữ nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng!”
“Vâng, phu nhân, ta sẽ mau chóng cho người chuẩn bị tài liệu mang đến cho ngươi xem.”
“Được.” Ngự Thiên Dung đang định nhắm mắt dưỡng thần, lại phát hiện Hạ Duyệt không có ý rời đi, tò mò nhìn hắn: “Hạ Duyệt, làm sao vậy? Còn có vấn đề gì sao?”
Hạ Duyệt do dự một hồi, rốt cuộc vẫn mở miệng, “Phu nhân, vì sao ngươi để Bùi Nhược Thần mang thiếu gia ra ngoài chơi?”
“Có gì không ổn sao?”
“Không có, chỉ là ta cảm thấy Bùi gia nhị lão tuy rằng đã buông tha ý định nhận thiếu gia về gia tộc, nhưng nếu quá mức để thiếu gia thân cận Bùi Nhược Thần, khó tránh khỏi sẽ phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn, vạn nhất bị Bùi gia nhị lão biết thiếu gia kỳ thật là tôn tử bọn họ, khó bảo toàn sẽ không lại đến một lần tranh đoạt…”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Vấn đề này không cần lo lắng, Bùi Nhược Thần đã đáp ứng sẽ không nhận lại Duệ Nhi, ta tin tưởng hắn ít nhất vẫn là một người thủ tín, tuy rằng không phải là một nam nhận có trách nhiệm!”
“Phu nhân, ngươi rộng rãi thật!” Hạ Duyệt bĩu môi, đối với nam nhân từng khi dễ mình lại còn không phụ trách mà vẫn khoan dung như vậy.
Ngự Thiên Dung ha ha cười, lười giải thích, nàng nghĩ, Duệ Nhi thủy chung chỉ là một đứa nhỏ, trên đời có đứa nhỏ không mong có được tình thương của cha? Nếu đã không biết cha ruột mình là ai thì thôi, đằng này, Duệ Nhi lại rõ ràng Bùi Nhược Thần là phụ thân mình, nếu có thể cho Bùi Nhược Thần và hắn thân cận một chút, vậy cũng có ích với sự trưởng thành của hắn.
Hạ Duyệt còn muốn nói cái gì, bất quá bị Ngự Thiên Dung ngắt lời, “Hạ Duyệt, ngươi có thể nói cho ta nghe chuyện quá khứ của Phượng Hoa và Triển Cảnh được không? Tốt nhất là kể luôn chuyện trước đây của bốn người các ngươi, ta muốn nghe.”
Chuyện trước kia? Hạ Duyệt nhún nhún vai, “Phu nhân, không phải ta không muốn nói, thật sự là ta cảm thấy không có chuyện gì để nói. Ừm… Nếu nhất định phải nói, để ta kể chuyện của ba người bọn họ đi!”