Đêm nay, lúc thượng dược, Ngự Thiên Dung không chịu nhận Tịch Băng Toàn thân cận. Nàng muốn tự bản thân cảm nhận cơn đau đến tận tim từ mười ngón tay kia, đau càng sâu, động lực cho nàng báo thù cũng càng lớn! Rốt cục đã biết cừu nhân của mình là ai, nửa năm, người biết chuyện cũ của nàng chính là Duệ Nhi, nhưng Duệ Nhi lại cái gì cũng không chịu nói, còn muốn nàng không cần tái truy cứu chuyện quá khứ.
Buồn cười, có cừu không báo phi nữ tử! Nàng Ngự Thiên Dung cho tới bây giờ vốn không có thói quen ăn mệt, tuy rằng hộ quốc tướng quân kia nhằm vào không phải nàng, mà là bản tôn thân thể. Nhưng là, hắn không nên hạ độc thủ phế đi hai tay này, làm hại nàng xuyên không đến sau, tay đến nửa năm vẫn không thể động, Tịch Băng Toàn nói còn phải chờ một tháng nữa đâu!
Hừ!
“Phu nhân, ngươi tội gì tra tấn chính mình như vậy, chẳng lẽ là hôm nay giận ta, cho nên hiện tại không cho ta thân cận ngươi giảm bớt chút đau đớn?” Tịch Băng Toàn nhìn Ngự Thiên Dung đầm đìa mồ hôi, trong lòng dâng lên một chút thương tiếc, nữ tử quật cường như thế, khả thật đúng là làm cho người ta đau đầu a!
Ngự Thiên Dung cắn răng, đau đến khuôn mặt vặn vẹo, cũng không khẳng cúi đầu: “Ta chỉ là phải nhớ kỹ thống khổ này, sau đó… Một ngày nào đó, ta muốn phản kích trở về!”
Kia thật sâu hận ý, Tịch Băng Toàn tay vốn đang vươn ra, không khỏi cương ở giữa không trung: nguyên lai nàng là phải nhớ kỹ cơn đau này, làm cho chính mình đi báo thù. Trong lòng có chút không thoải mái, hắn thấp giọng hỏi: “Phu nhân cứ như vậy im lặng sống không phải tốt sao?”
Ngự Thiên Dung bị mười ngón thống khổ tra tấn đến không còn khí lực nói, chính là hết sức ép chính mình nhịn xuống, không cần trên mặt đất lăn lộn…
Không biết qua bao lâu, Ngự Thiên Dung cảm thấy toàn thân thoát lực, thống khổ rốt cục trôi qua, nàng mới chậm rãi đứng lên, Tịch Băng Toàn vội vàng giúp đỡ nàng nằm xuống: “Phu nhân —— ta giúp ngươi thêm chút thuốc giảm đau đi!”
“Không cần.” Ngự Thiên Dung thật sâu hít khí: “Nếu hắn không phế tay của ta, như vậy, ta sẽ rất thích ý cùng hắn nước giếng không phạm nước sông, ai đi đường người đó, bất quá, hắn dám phế bàn tay tối quý giá của ta, như vậy nên bị tương ứng hồi báo!”
“Tay phu nhân vì sao là tối quý giá, sinh mệnh không phải mới là quan trọng nhất sao?”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, “Về sau có cơ hội, ngươi sẽ minh bạch.”
Tịch Băng Toàn cũng không miễn cưỡng, “Kia, ta trước đi xuống.”
“Ân, cám ơn ngươi, đây là lần thượng dược cuối cùng đúng không?”
“Đúng vậy, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, phu nhân về sau sẽ không cần chịu loại thống khổ này nữa, nhanh thì nửa tháng, chậm thì một tháng, ngón tay phu nhân có thể trở lại như trước.” Đương nhiên, chuyện ngoài ý muốn không thể cam đoan, chính là, câu nói kế tiếp, Tịch Băng Toàn không nói ra miệng.
Ngự Thiên Dung vui sướng nhìn thoáng qua hai tay quấn băng gạc: “Ta tin ngươi, cám ơn.”
“Đúng rồi, phu nhân, phương thuốc tiểu tử kia xác thực không tệ, bất quá, so với ta vẫn là kém nhất đẳng, ngươi xem…”
“Ngươi có từ phương thuốc của hắn được đến thu hoạch gì sao?”
“Một chút đi! Biết được một loại dược thảo có thể giảm bớt thống khổ, nhưng không ảnh hưởng đến dược hiệu.”
“Vậy ngươi dựa vào tình hình thực tế trả lời cho hắn, bạc thôi, bởi vì đối với ta cũng không có tác dụng gì, cho hắn hai mươi lượng đi. Xem như ta cho hắn cứu cấp.”
“Hảo.”
Một tháng sau…
Hội Họa Viên truyền ra tiếng cười, tay Ngự Thiên Dung rốt cục khỏi hẳn, thoạt nhìn cũng không có gì không ổn, Duệ Nhi cũng cao hứng ôm nàng khóc.
Trấn an người trong lòng, Ngự Thiên Dung thản nhiên nở nụ cười, “Tốt lắm, Duệ Nhi, tay mẹ tốt lắm, ngươi hẳn phải là cao hứng, đừng khóc, tiểu nam tử hán như thế nào lại dễ dàng chảy nước mắt đâu?”
Ngự Thiên Dung trong lòng kỳ thật tối kích động: rốt cục, nàng có thể bắt đầu tân phấn đấu.
Duệ Nhi oa ở trong lòng nàng, lau khô nước mắt, giọng trẻ con hết sức dễ nghe: “Mẹ, Duệ Nhi không khóc.”
“Ân, Duệ Nhi, thực ngoan, như vậy, hiện tại nên đi học với lão sư.”
“Mẹ, ta nghĩ cùng ngươi!”
“Ha ha, mẹ kế tiếp có rất nhiều chuyện cần làm, chờ thêm lát nữa, mẹ lại cùng ngươi được không?” Ngự Thiên Dung đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, thật sự là phấn nộn phấn nộn a!
Duệ Nhi cái hiểu cái không gật gật đầu, mẹ nếu nói như vậy thì nghe lời đi!
Nha hoàn mang Duệ Nhi rời khỏi sau, Ngự Thiên Dung liền đi tới phòng vẽ tranh đã sớm chuẩn bị tốt, bàn vẽ lớn, dụng cụ vẽ tranh, đầy đủ mọi thứ, hết thảy đều đang chờ tay nàng khôi phục liền có thể khởi công.
Tịch Băng Toàn nhìn nàng lòng tràn đầy vui mừng đi vào phòng vẽ tranh, chưa cùng đi vào, bởi vì ngoài cửa treo một khối đại mộc bài: “Người rảnh rỗi dừng lại! Ngự Thiên Dung chuyên dụng phòng vẽ tranh.”
Cầm lấy bút vẽ, tay nàng đều run nhè nhẹ, hảo hoài niệm cảm giác a! Ngự Thiên Dung kích động ở trên giấy vẽ vung vài nét, họa họa, làm một chi bút khiêu vũ, chỉ cần chủ nhân nắm chắc liền có thể vẽ ra một bức huyễn lệ!
…
Suốt một buổi sáng, Ngự Thiên Dung đều đứng trong phòng vẽ tranh, đến lúc cơm trưa cũng ăn cơm canh do nha hoàn bưng tới, vừa ăn vừa không ngừng tiến hành quan sát vẽ bố cục…
Trong mắt nàng lúc này, trừ bỏ bức hoạ cuộn tròn, không còn gì nữa!