Ba người vô thanh vô tức tới gần phòng của Hinh Dư, Ngự Thiên Dung cảm thán liếc nhìn Tịch Băng Toàn một cái, người này khinh công tốt thật, giống như còn tốt hơn lúc trước!
Đáp xuống nóc căn phòng của Hinh Dư cô nương, ba người nằm úp trên mái ngói, Phượng Hoa và Tịch Băng Toàn đồng thời nhẹ nhàng xốc lên một tấm ngói quan sát tình huống bên trong, vừa nhìn xuống lập tức ngẩng đầu, nhìn nhau không nói gì. Ngự Thiên Dung tò mò nhìn hai người bọn họ: bên trong xảy ra cái gì a?
Thấy hai người bọn họ nửa ngày không nói lời nào, Ngự Thiên Dung đành tự mình cúi đầu nhìn, Tịch Băng Toàn giữ chặt nàng, nói nhỏ vào tai nàng, “Phu nhân, bọn họ đang làm chuyện phong lưu a, ngươi đợi lát nữa đi!”
A? Ngự Thiên Dung ngẩn ngơ, chẳng lẽ gã hồng y nhân đó có tố chất tốt lắm, ngay cả khi toàn quân cơ hồ bị giết sạch, khó khăn mới chạy thoát, vậy mà vẫn có tâm tình phong hoa tuyết nguyệt? Hắn như vậy không phải là đã làm thất vọng những thuộc hạ đã chết đi sao? Nghĩ như vậy, Ngự Thiên Dung càng thêm không thích gã hồng y này, liếc nhìn sang bọn Tịch Băng Toàn, “Đi, bắt hắn trở tay không kịp!”
Ách… Phượng Hoa cổ quái nhìn Ngự Thiên Dung, trong lòng thầm nghĩ: phu nhân còn độc hơn mình nữa nha! Mình thế nào cũng không làm đến mức như vậy, ít nhất sẽ không canh lúc người ta đang ở thời điểm kia mà xông vào giết người.
Thấy hai người bọn họ đều trừng mắt nhìn mình, Ngự Thiên Dung hờn giận nói: “Hừ, đừng nói cho ta hai người thẹn thùng a, đến nay còn không có gặp qua nữ nhân trần truồng!”
Phượng Hoa nhún nhún vai, một chưởng chụp mở cửa sổ, lắc mình xông vào, Tịch Băng Toàn ôm cả người Ngự Thiên Dung bay vào, ba người đứng trước giường, thấy người trên giường đang cầm lấy quần áo định mặc vào, hơn phân nửa là bị đoạn đối thoại ban nãy kinh động.
Người trên giường đúng là gã hồng y nhân lúc ban ngày, hắn còn chưa kịp mặc quần áo vào, ngực loã lồ, nửa người dưới còn đang nhét trong ổ chăn, phỏng chừng quần cũng chưa mặc vào. Hắn căn bản không ngờ Ngự Thiên Dung có thể tìm tới nơi này, càng không nghĩ Ngự Thiên Dung sẽ dẫn người xông tới đúng loại thời khắc này, nàng có phải nữ nhân không? Lúc này gã hồng y nhân cảm thấy mình thực không hay ho, thật sự rất không hay ho, chuyện lần này mà truyền ra, mặt mũi hắn coi như mất hết.
Ngự Thiên Dung liếc mắt nhìn Hinh Dư cô nương cũng đang không sợi vải che thân, “Hinh Dư cô nương, chúng ta lại gặp mặt.”
Hinh Dư nghe giọng nói, sửng sốt, hồi lâu ngơ ngác nói: “Là ngươi!”
“Đúng vậy, khó được Hinh Dư cô nương nhận ra giọng nói của ta nga.”
Hinh Dư kéo chăn che lấy thân thể, ánh mắt nhìn Ngự Thiên Dung chợt sáng tỏ, “Nguyên lai là vì Tần công tử của chúng ta mà đến, ta đã nói thiên hạ sao lại có nam tử lịch sự như vậy, không nghĩ là một cái giả nam nhi!”
“Ha ha, đâu có, ban ngày ta chính là bị vị hồng y công tử này thiếu chút nữa giết chết tại dã ngoại, sao có thể không khẩn trương, đành phải tung vài chiêu để tra dấu vết của đối thủ!”
Hinh Dư nhìn nàng một cái, chủ tử sao lại muốn giết một nữ tử không chút võ công như vậy? Còn phái Tần công tử đến chấp hành nhiệm vụ?
Gã hồng y nhân nọ nguyên lai họ Tần tên Khiếu, đồng môn đều gọi hắn là Tần công tử, võ công nhất lưu, rất được chủ tử bọn họ coi trọng. Hinh Dư cũng là người trong môn phái, chính là phụ trách công tác có hơi khác biệt.
“Phượng Hoa, tiến lên tiếp đón Tần công tử đi!”
Phượng Hoa mặt không đổi sắc bước lên, đương nhiên là giơ kiếm tiến lên, Tần Khiếu không mặc quần áo, ngượng ngùng đứng lên lại không thể tùy ý Phượng Hoa công kích, chỉ có thể ở trên giường tung chưởng tiếp chiêu, chật vật ứng chiến, trong lòng thầm mắng Ngự Thiên Dung ti bỉ, cư nhiên chọn lúc này để tìm phiền toái!
“Hinh Dư cô nương, xem như nể mặt duyên phận ban ngày chúng ta gặp nhau, chỉ cần ngươi không hành động thiếu suy nghĩ, ta sẽ không làm khó dễ ngươi, nếu ngươi muốn giúp hắn, vậy phải cẩn thận kiếm của bọn họ sẽ lưu lại vài dấu vết phá hư mỹ cảm trên thân hình tuyệt vời của ngươi nha!” Ngự Thiên Dung thấy Hinh Dư muốn động, liền hảo tâm mở miệng nhắc nhở.
Hinh Dư nghe vậy thân thể liền cương lại, nàng đương nhiên biết lời này có ý gì, nhưng nàng có thể trơ mắt nhìn Tần Khiếu bị bắt sao? Mục đích của bọn họ không thể chỉ là bắt Tần Khiếu, đã biết mình và Tần Khiếu là một phe, nàng ta sao có thể dễ dàng buông tha mình? Nhưng là, nàng thật không dám hành động thiếu suy nghĩ, thứ nhất là vì trên người không có mặc quần áo, thứ hai là dung nhan bị hủy.
Đang lúc do dự, lại nghe Ngự Thiên Dung ôn nhu nói: “Hinh Dư cô nương, ta thực thưởng thức tài nghệ của ngươi, nếu ngươi nguyện ý thoát ly nơi này đi theo ta làm việc, ta cũng rất thích ý nga! Yên tâm, con người của ta nói được làm được, sẽ không tự tổn hại danh dự.”
Ngạch, nàng đang là đang dụ dỗ người khác? Tịch Băng Toàn lắc đầu, nữ nhân này rõ ràng cùng phe với gã kia, nàng còn nói như vậy, thật sự là ngu ngốc!
Nói chuyện được mấy câu, Tần Khiếu đã bị Phượng Hoa làm cho thực chật vật, tấm chăn dùng để che thân thể đã bị chém trúng vài đường, nếu không thoát hắn sẽ phải cởi trống trơn đi gặp người!
Cáu giận liếc mắt nhìn Ngự Thiên Dung một cái, con mèo nhỏ nhu nhược ngày xưa nay biến thành tiểu hồ ly miệng đầy răng nanh! Đáng giận, vì sao không ai nói cho hắn biết tin này!
Bỗng nhiên, Ngự Thiên Dung nói nhỏ vài câu vào tai Tịch Băng Toàn, Tịch Băng Toàn liền lắc mình tới gần trước giường, tung một chưởng về phía Hinh Dư, khiến nàng ta không thể không tránh ra. Nhìn sợi dây kéo gần ngay trước mắt, Hinh Dư thực không cam lòng, nàng vừa nãy định lặng lẽ kéo dây báo nguy, không ngờ Ngự Thiên Dung lại cho người công kích nàng!
Chỉ cần kéo dây báo nguy, người phía dưới sẽ biết mà đào tẩu, ba người bọn họ thương thế không nhẹ, căn bản không giúp được gì, nhưng khí lực chạy trốn vẫn có. Nếu bọn họ đào thoát, đương nhiên sẽ đi báo tin với chủ tử, như vậy, bọn họ cũng không phải là không có thu hoạch.