Chương 111: CHƯƠNG 111: MUỐN LÀM KHÓ DỄ

“Phải rồi, Tư Duyên a, chừng nào con rảnh thì nhớ đến nhà thăm lão bà này a, trong nhà chỉ có mỗi một người già như ta thật sự là rất buồn chán, mà tên tiểu tử Băng Toàn này cứ suốt ngày chạy ra bên ngoài, ai!”

“Được, lão tổ yên tâm đi, chờ ta làm xong việc này, sẽ đến tìm bà ngay. Đến lúc đó bà cũng có thể dẫn người đến thăm làm ta rạng rỡ a!” Tư Duyên hì hì cười, không chút do dự đáp ứng, nói xong còn nháy mắt với Tịch Băng Toàn mấy cái, Tịch Băng Toàn lại không để ý tới hắn.

Sở dĩ Tịch Băng Toàn không thích ở Tịch phủ mà muốn sống một mình, chính là ngại một khi về đến căn nhà kia, các vị trưởng bối nhà hắn sẽ không quên ám chỉ chuyện hắn nên cưới vợ sinh con, thậm chí còn an bài đủ loại sắc nữ chờ hắn đến sủng hạnh! Hắn thích làm theo ý mình, không thích nhận thứ người khác ép cho mình, bởi vậy, hắn dứt khoát không về, cho dù có về, cũng tuyệt không qua đêm!

Tịch lão tổ thấy Ngự Thiên Dung vẫn im lặng ngồi nghe mọi người nói chuyện, khuôn mặt tươi cười, tựa như một tiểu thư khuê các nhu thuận, trong lòng có chút vui mừng. Lúc nàng bà nghe tôn tử nói nàng là hậu nhân của danh môn, nhưng không thích dựa vào thế lực của gia tộc mình, một mình sống độc lập bên ngoài, làm ăn cũng có chút thành tựu, đã vậy còn là người hợp tác của tôn tử a. Tôn tử nhà mình là người thế nào nàng rất rõ ràng, có thể lọt vào mắt tên tiểu tử này, tất nhiên là có chỗ hơn người.

Nữ tử này là người có trí tuệ, đối với người ngoài lại ôn hòa thủ lễ, bộ dáng rất có tri thức hiểu lễ nghĩa, thật khó khiến bà không thích a! Vẻ mặt Tịch lão tổ nhìn Ngự Thiên Dung cũng càng lúc càng ôn hòa, “Ngự cô nương, ngày thường người thường làm cái gì để tiêu khiển a?”

Ngự Thiên Dung nghe Tịch lão tổ hỏi, vội vàng hoàn hồn, “Ta thích vẽ tranh, đọc sách, thỉnh thoảng cũng đàn vài khúc linh tinh.”

“Nga, nói như vậy, họa nghệ của Ngự cô nương hẳn là không tệ?” Cầm kỳ thư họa đều biết, đây chính là chuyện tốt a! So với một nữ tử chỉ biết làm ăn thì tốt hơn nhiều.

Ngự Thiên Dung cười nhẹ, “Cũng tạm.”

“Xem Ngự cô nương tự tin như vậy, hẳn là rất đắc ý với họa nghệ của mình, không bằng biểu diễn ngay tại đây, giúp chúng ta có dịp mở mắt một phen?” Chúc Mạn Hương đã sớm bất mãn khi thấy Tịch lão tổ cảm thấy hứng thú với Ngự Thiên Dung, lúc này lại nhìn ra lão tổ cư nhiên càng có ý thưởng thức nàng ta, trong lòng càng thêm bất mãn, nàng cảm thấy nữ nhân này khẳng định là loại luôn tự cho mình là giỏi giang, nhưng thực tài lại chẳng bao nhiêu.

Ngự Thiên Dung liếc nhìn Tịch Băng Toàn một cái, trong ánh mắt tựa hồ biểu lộ một chút không vui, Tịch Băng Toàn lập tức mở miệng nói: “Nếu hiện tại phu nhân không tâm tình để vẽ thì không cần để ý, hôm nay ta chỉ định mang phu nhân đến du ngoạn, không muốn phu nhân phải vất vả.”

Chúc Mạn Hương sắc mặt liền xanh mét, Tịch Băng Toàn như vậy không phải là đang che chở nàng ta sao! Trước mặt mọi người mà lại từ chối yêu cầu của nàng, hừ, sợ là không dám để cho nàng ta mất mặt đi! Nghĩ đến đây, trong lòng vừa tức lại vừa ghen tị, càng thêm kiên trì muốn khiến Ngự Thiên Dung xấu mặt, “Ai da, biểu ca, ngươi thế này cũng quá bao che khuyết điểm đi, Ngự cô nương còn chưa mở miệng a, ngươi liền… Chẳng lẽ sợ họa nghệ của Ngự cô nương không vừa mắt lão tổ sao!”

Đối với loại nữ nhân chanh chua như thế, Ngự Thiên Dung thực không ưa nổi, thản nhiên liếc nàng ta, cười nói: “Muốn nhìn ta vẽ đương nhiên có thể, bất quá, chỉ là sợ trên người Chúc cô nương không mang đủ ngân lượng thôi!”

Cái gì?

Tịch Băng Toàn cười khẽ, thay nàng giải thích nói: “Tiểu biểu muội, quên nói với ngươi một tiếng, tranh của phu nhân trị giá ngàn vàng, nếu muốn tận mắt nhìn phu nhân vẽ, giá đương nhiên rất cao! Ừm… Như vậy đi, nể tình chúng ta là thân thích, ta cho ngươi một cái ưu đãi, người khác phải trả một vạn lượng, ngươi chỉ cần chi ra năm ngàn lượng thôi!”

A? Chúc Mạn Hương chưng hửng, năm ngàn lượng? Chỉ để nhìn một bức do nàng ta vẽ? Đùa cái gì vậy! Nhưng sắc mặt đứng đắn của Tịch Băng Toàn lại rõ ràng cam đoan đây là sự thật, khiến nàng không khỏi căm tức, “Biểu ca, ngươi như vậy có quá… Sao lại có loại quy củ như vậy? Hay là nàng ta căn bản không biết vẽ, ngươi muốn nhân cơ hội này hồ lộng chúng ta?”

Ngự Thiên Dung khẽ nhấp một nhụm trà, không nhanh không chậm nói: “Băng Toàn nói không sai, nếu Chúc tiểu thư thật muốn biết thực lực của ta, hẳn là nên chịu tốn chút tiền. Nếu không phải nể mặt Băng Toàn, dù là một vạn lượng ta cũng không muốn tiếp đâu! Dĩ nhiên là nếu Chúc tiểu thư không trả nổi cái giá này, vậy thì quên đi!”

“Ngươi —— ai nói ta trả không nổi, ta chỉ là… Chỉ là cảm thấy không thỏa đáng thôi, ai biết tranh của ngươi có đáng giá hay không!”

“Chúc tiểu thư, không bằng, tại hạ và ngươi mỗi người trả một nửa đi, vừa lúc ta cũng muốn thưởng thức họa nghệ của Ngự phu nhân.” Tư Duyên bỗng nhiên mở miệng đề nghị.

Tịch Băng Toàn trừng mắt liếc nhìn Tư Duyên một cái, Chúc Mạn Hương nghe vậy lập tức đáp ứng, nhưng vẫn rất đau lòng, hai ngàn năm trăm lượng bạc không phải là số lượng nhỏ, bất quá, so với bị nàng ta khinh thường vẫn thoải mái hơn!

Ngự Thiên Dung nhìn Tư Duyên mỉm cười, “Không ngờ Tư Duyên công tử cũng muốn xem, vậy ta đành bêu xấu.”

Tư Duyên sai người chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh, Ngự Thiên Dung đứng ở giữa chuẩn bị vẽ, những người khác ngồi ở bốn phía cùng nhìn lại, điều này khiến Ngự Thiên Dung có chút không quen, bất quá, khi chìm vào cảnh đẹp rồi, nàng rất nhanh liền quên, trong mắt chẳng còn gì ngoại trừ giấy và cọ vẽ.