Chương 109: CHƯƠNG 109: TỊCH LÃO TỔ

Ngự Thiên Dung nhìn thoáng qua vẻ mặt của Tư Duyên, chỉ có thể âm thầm cười trộm, đồng thời có chút có lỗi với vị tiểu soái ca nhã nhặn này, “Tư Duyên công tử, thật ngại quá, ta sẽ mau chóng bắt đầu làm việc, sẽ sớm cho ngươi xembản thảo.”

“Nga, không sao, cũng không gấp lắm, Ngự phu nhân đường xa đến, để Tịch huynh mang ngươi đi dạo một chút đi!” Người ta nói chuyện ôn nhu như vậy, Tư Duyên còn có thể nói cái gì! Chỉ có thể trách hắn ngu ngốc chơi với bạn xấu!

Một tên bạn xấu trọng sắc khinh bạn!

Tịch Băng Toàn mặc kệ hắn ai oán, mang Ngự Thiên Dung rời đi, đến tham quan chỗ khác.

Bất quá, chưa đi được bao lâu, bọn họ liền gặp người quen, chẳng những là người quen, mà còn một người quen ngay cả Tịch Băng Toàn cũng không đoán trước. Cư nhiên là tổ mẫu của hắn, Tịch phủ lão tổ. Đi theo là vị biểu buội kia của Tịch Băng Toàn – Chúc Mạn Hương. Biểu tình lúc này trên mặt Tịch Băng Toàn quả thực có thể dùng từ gặp phải sát tinh để hình dung, Ngự Thiên Dung cư nhiên nhìn thấy trên mặt hắn một chút thủ lễ, trong lòng không khỏi âm thầm trộm cười rộ lên, nguyên lai, hắn cũng có khắc tinh a!

Bất quá, vị lão bà bà ngấp nghé tuổi chín mươi này nhìn mặt có vẻ hiền lành, thập phần ôn hòa, đầu tóc bạc trắng cài một cây trâm bằng ngọc phỉ thúy, gọn gàng thanh lịch, quần áo tuy mộc mạc nhưng không hề mất đi vẻ trang nghiêm, quý khí, khiến người ta bất tri bất giác bị khí thế đó ảnh hưởng. Không biết Tịch Băng Toàn sao lại không được tự nhiên như vậy.

Tịch lão tổ nheo mắt đánh giá bọn họ, hồi lâu mới mở miệng nói: “Băng Toàn, ngươi trở lại cũng không đến thăm ta, có phải đã ghét bỏ lão tổ vô dụng không a?”

Tịch Băng Toàn cười gượng hai tiếng, “Lão tổ, ngươi hiểu lầm, ta là người có công vụ, đang định làm xong việc hôm nay sẽ đi thăm lão nhân gia.”

Tịch lão tổ ánh mắt lại đảo sang Ngự Thiên Dung, “Vị cô nương này là?”

Tịch Băng Toàn âm thầm liếc Chúc Mạn Hương một cái, hắn đương nhiên biết là ai cố ý làm ra ngẫu ngộ, cực kì bất mãn an bài của mình bị quấy rầy, chỉ trước mắt bà cố, hắn không thể phát tác. “Lão tổ, nàng tên là Ngự Thiên Dung, là nữ tử ta gặp Ly Quốc, nay là phu nhân của ta.”

Tịch lão tổ sắc mặt ngạc nhiên, “Tiểu tử, ngươi lại mang một nữ nhân về nhà, sao không nói với chúng ta?”

Lại? Ngự Thiên Dung nghe từ này, cảm thấy có chút chói tai, lão bà bà này không giống vẻ hiền lành như ngoài mặt a!

Tịch Băng Toàn vội vàng sửa đúng: “Lão tổ, ngươi hiểu lầm, phu nhân không tính là ta mang về nhà, phu nhân lần này tới đây là vì một vụ làm ăn quan trọng, nhà kia của ta sợ là sẽ làm phu nhân chướng mắt.”

Ôi chao? Thu được ánh mắt kinh ngạc của Tịch lão tổ, Ngự Thiên Dung có chút buồn bực, lại không thể không tươi cười ứng đối lão bà bà trược mặt, dù sao vẫn nên kính trọng người già! “Chào Tịch lão tổ.”

“Hảo, hảo, lời của Băng Toàn ta không hiểu lắm, không biết ngươi có thể giải thích không?” Trong mắt mang theo rõ ràng hờn giận.

Ngự Thiên Dung khẽ buồn bực, liếc Tịch Băng Toàn một cái, “Tịch lão tổ chớ trách, đây là ước định giữa ta và Tịch công tử, cho nên tạm thời chúng ta…”

“Còn chưa thành thân.” Tịch Băng Toàn đánh gãy lời nàng, cho nàng một cái ám chỉ.

Tịch lão tổ nhìn hai người kia trước mặt mình dùng tâm kế, có chút mất hứng, mặt trầm xuống, “Ngươi —— “

“Tịch lão tổ khó có dịp ra ngoài du ngoạn, không bằng chậm rãi thưởng thức phong cảnh nơi này đi!” Ngự Thiên Dung mỉm cười, đề nghị.

Tịch lão tổ nghe vậy mới nhớ mình đến đây vốn là để ngắm sơn thủy, nguyên bản có một tiểu cô nương la hét đòi đưa bà đi ra, lúc đó bà cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi gặp được tôn tử, bà cũng đã hiểu bảy tám phần. Xem ra tiểu cô nương đã biết tên tiểu tử Băng Toàn trở lại, nên mới lôi kéo lão thái bà này đến đây giúp vui.

Bất quá, bà tuy tuổi đã cao, nhưng lòng vẫn chưa già, vẫn rất thích ra ngoài du lịch, chỉ cần khối xương cốt cũ kỹ này còn nhúc nhích được. Bởi vậy, lúc này, bà cũng lười so đo nhiều như vậy, thôi thì cứ như nha đầu kia nói, trước chơi rồi nói sau! Tôn tử nếu thật thích nữ tử này, bà cũng không ý kiến gì, dù sao, bà còn đang lo hậu viện của tôn tử mình ít người quá đây!

Chúc Mạn Hương thấy Tịch lão tổ không có ý khó xử Ngự Thiên Dung, trong lòng liền bực tức, nhưng cũng không thể làm gì. Nàng vốn nghĩ Tịch lão tổ sẽ vì nàng mà làm khó dễ Ngự Thiên Dung một phen, nói thế nào thì ngày thường mình đối với Tịch lão tổ cũng thực ‘không tệ’, dù rằng đều là có mục đích. Bất quá, Tịch lão tổ làm chuyện gì, nàng cũng không thể than phiền, chỉ có thể cố gắng nghĩ thêm biện pháp được Tịch lão tổ ưu ái. Ở Tịch gia, ai chẳng biết địa vị của Tịch lão tổ không thể dao động, chỉ cần được Tịch lão tổ tán thành, như vậy, nàng muốn vào cửa Tịch gia có thể nói là đã thành công một nửa a!

Nghĩ vậy, Chúc Mạn Hương chỉ có thể chịu đựng bực bội trong lòng, càng thêm ân cần đỡ Tịch lão tổ, “Lão tổ, Hương nhi đi với người! Lão tổ đi cẩn thận.”

Tịch lão tổ ha ha cười, “Tốt, khó có dịp ra ngoài, hôm nay thời tiết cũng không tệ, thật sự nhờ nha đầu Hương nhi ngươi còn nhớ lão bà này, biết tới tìm ta đi chơi a!”

Mặt Chúc Mạn Hương hơi đỏ lên, lời này, nàng sợ vị biểu ca thông minh nhà mình nghe ra được tiếng gió. Tuy rằng nàng dùng đến tâm kế, nhưng vẫn không muốn để Tịch Băng Toàn thấy.