Đang lúc Tịch Băng Toàn còn ngạc nhiên, bên tai lại truyền đến giọng của Ngự Thiên Dung, “Nga, về phần tiền lương cụ thể bao nhiêu, các chưởng quầy cứ tự thương lượng với nhau đi, dù sao bọn họ cũng rõ giá nhân công trên thị trường hơn.”
“Phu nhân, vì sao ngươi lại làm như vậy?” Nói thật, hắn lần đầu tiên gặp loại ý tưởng này.
Ngự Thiên Dung nhún nhún vai, thực tự nhiên đáp: “Ở chỗ chúng ta đều như vậy a!”
“Ở chỗ các ngươi?” Tịch Băng Toàn hồ nghi nhìn nàng, Ly Quốc hình như không có quy củ như vậy a!
Giật mình tỉnh ra, Ngự Thiên Dung lấp liếm cười cười, “Nga, ha ha, nói sai rồi, chuyện này a, là do ta nghe người khác nói, ta cảm thấy rất tốt nên luôn ghi nhớ, ngươi cảm thấy thế nào?”
Tịch Băng Toàn vẫn rất nghi hoặc, sao hắn lại chưa nghe qua mấy thứ quy củ này?
“Ai nha, ngươi nhíu mày là có ý gì, đồng ý hay không đồng ý cũng phải có chút thái độ đi chứ, tốt xấu ngươi cũng là nửa chủ nhân a!”
Tịch Băng Toàn nhìn nàng lại nhìn vào mấy điều khoản, cuối cùng gật gật đầu, “Nếu ngươi thấy tốt thì cứ làm như vậy đi, về phần thù lao cụ thể, ta sẽ để các chưởng quầy thương nghị một chút rồi báo lại cho ngươi, sau đó mới quyết định.”
“Ừm, tốt lắm.”
“Phu nhân —— “
“Ừ, ngươi có chuyện gì sao?” Ngự Thiên Dung một lần nữa cúi đầu trầm tư suy nghĩ.
Tịch Băng Toàn hơi buồn bực đưa tay nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, “Ngươi không thể nghiêm túc đối mặt ta sao?”
Ngự Thiên Dung nhếch miệng hờn giận, liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ta nói chuyện đều thực nghiêm túc a! Nếu không có việc gì, kính nhờ ngươi đừng động tay động chân.”
“Ngự Thiên Dung!”
“Ta ở a!” Ngự Thiên Dung vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
Tịch Băng Toàn bất đắc dĩ thở dài, “Thật sự phải đối đãi ta nhẫn tâm như vậy sao?”
“Ách, này nha, nói chuyện đừng khách sáo như vậy, chúng ta là người cùng hợp tác, ta sao có thể đối xử nhẫn tâm với ngươi!”
“Ngươi biết rõ ta nói không phải sinh ý, ta là nói vì lòng của ngươi, vì sao vẫn không chịu để ý tới ta! Chuyện lần đó ta đã giải thích rất nhiều lần, vì sao ngươi không thể tin ta?”
Ngự Thiên Dung tựa hồ đã thực chán ghét đề tài này, bất quá, thái độ kiên trì không ngừng của Tịch Băng Toàn càng khiến nàng buồn rầu. Ngự Thiên Dung buông bút trong tay, thật sâu thở dài, “Tịch Băng Toàn, ngươi vì sao không hiểu được ý của ta? Ta cự tuyệt ngươi không chỉ vì chuyện lần đó, mà là vì cảm thấy giữa chúng ta không cần phải tiếp tục nữa, hai người chúng ta không thích hợp nhau, ngươi rốt cuộc sẽ phải đi con đường của mình, ta cũng cần cuộc sống của mình, tương lai của chúng ta không đồng nhất! Nếu đã biết trước kết cục, sao còn không sớm chấm dứt, việc gì phải dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng?”
“Kết cục? Kết cục gì? Ngươi cho rằng kết cục giữa chúng ta là cái gì? Ngươi căn bản không cùng ta đi xa, làm sao biết kết cục?” Tịch Băng Toàn thật sự không thể chấp nhận lí do thoái thác như vậy.
Ngự Thiên Dung lại mỉm cười, “Khi ngươi còn là hộ vệ của ta, ta cảm thấy thực may mắn, gặp được ngươi, được ngươi chữa trị, được ngươi an ủi, nếu ngươi là hộ vệ của ta, như vậy, ta nghĩ cả đời cùng một chỗ với ngươi, ta cũng cam nguyện, chỉ cần ngươi thật tâm thật lòng muốn cùng ta đi cả đời… Nhưng là, sau này, ta hiểu ra ngươi sẽ không vĩnh viễn là hộ vệ của ta, thân phận của ngươi là gì ta cũng không muốn truy cứu, nhưng trực giác nói cho ta biết, ngươi sẽ không vì tư tình nhi nữ mà buông tha cho sự nghiệp lớn của mình.”
Tịch Băng Toàn ngẩn ra, sự nghiệp lớn, nàng đã nhận ra cái gì sao?
“Ngươi yên tâm, ta không đi điều tra cái gì hết, ta hiện tại chỉ thuần túy xem ngươi là người hợp tác của ta. Băng Toàn, năng lực của ngươi, dã tâm của ngươi, thế lực của ngươi, không phải là do ta dám động mà không điều tra, chỉ trong nửa năm này cũng nhìn ra được thực lực của ngươi không phải đơn giản như bề ngoài. Ngươi chẳng lẽ nói là không phải sao?”
Tịch Băng Toàn chưng hửng, nàng cái gì cũng không điều tra, liền kết luận mình không đơn giản, sau đó phân rõ giới hạn với mình? Phải nói rằng nàng quá thông minh hay là rất lãnh tình đây?
Nếu hết thảy đều như lời nàng, nàng bởi vì thân phận sau lưng mình khó dò nên không muốn dây dưa với mình, như vậy, mình sẽ thả nàng sao?
Không, hắn không nghĩ buông tay, ít nhất, trước mắt, hắn không muốn buông tay. Hắn đưa ra đề nghị hợp tác tuy rằng là có mục đích lợi nhuận nhất định, bất quá, quan trọng hơn cả là vì sự tồn tại của nàng. Hắn muốn tới gần nàng hơn, muốn hiểu nàng hơn, bởi vậy mới tiêu phí tâm tư cùng nàng hợp tác. Phân này tiền, hắn có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng nàng đâu phải là có cũng được mà không có cũng không sao!
Trước khi hắn còn chưa chán ghét, nàng sao có thể nói rời đi là rời đi! Không có khả năng, tuyệt không cho phép! Nữ nhân mà Tịch Băng Toàn này muốn, tuyệt không dễ dàng buông tay, cho dù hắn không thể cho nàng một danh phận, cho dù hắn chỉ là luyến tiếc nàng!
Nếu nàng kiên trì như vậy, hắn không ngại thể hiện càng nhiều lãnh khốc trước mặt nàng.
Sau buổi nói chuyện ngày đó, Tịch Băng Toàn rõ ràng lãnh đạm rất nhiều, số lần xuất hiện trước mặt Ngự Thiên Dung cũng ít đi, Ngự Thiên Dung cho rằng hắn đã hiểu được ý mình, thầm thở dài một hơi, như vậy cũng tốt. Dù sao chuyện không có kết quả, tốt nhất vẫn là chấm dứt trước thời gian đi!
“Phu nhân, Tịch công tử phái người truyền thư đến.” Một gã sai vặt cầm một phong thư xuất hiện trước cửa thư phòng.
Ngự Thiên Dung cổ quái nhìn bức thư nọ, hắn không phải còn ở trong Hội Họa Viên, có chuyện gì tìm mình nói là được, việc gì phải gửi thư a?