Núi non trập trùng, liên miên bất tận, tựa như một mê cung khổng lồ.
Thế núi vô cùng hiểm trở, vách núi dựng đứng cheo leo, đỉnh núi như muốn xuyên thẳng qua tầng mây.
Giữa quần sơn tụ hội, mọc lên bảy ngọn núi cao hơn hẳn so với phần còn lại, cách xa ngàn dặm vẫn có thể nhìn thấy được. Nhưng phạm vi ngàn dặm đó, thường nhân không có cách nào tiến vào được.
Từ thiên không nhìn xuống, sáu ngọn sơn phong xếp thành vòng tròn, vây quanh đỉnh núi cao nhất ở giữa. Tại lưng chừng, những sợi xích khổng lồ được giăng ngang, nối liền từng sườn núi lại với nhau.
Trên đỉnh núi cao nhất, ẩn sau làn mây trắng lượn lờ bao phủ, tưởng như sẽ là một nơi khô khan hẻo lánh, thế nhưng lại có hoa thơm cỏ lạ mọc lên. Tiếng suối róc rách chảy, vài con thú nhỏ tung tăng nô đùa, khung cảnh tựa như chốn thần tiên.
Tiến vào sâu hơn, một kiến trúc đồ sộ hiện lên, trông vô cùng uy nghi cổ kính. Tại bên trong tòa điện lớn nhất, bảy bóng người đang ngồi đả tọa, xếp thành ba hàng, hàng sau gấp đôi hàng trước.
Trên người bọn họ vận trang phục có màu sắc không giống nhau, theo thứ tự xích, hồng, hoàng, lục, lam, thanh, tử. Tuy nhiên, phía sau lưng áo mỗi người đều có hình vẽ bảy ngọn núi cao.
Trước mặt họ có một bàn thờ lớn, bên trên xếp đầy các bài vị, còn ở nơi cao nhất đặt bức tượng đồng cao hơn ba trượng. Đó là một nam tử trung niên râu dài ngang ngực, mắt tựa tinh quang hướng lên cao, tay phải niệm quyết, tay trái thu kiếm sau lưng, dáng vẻ vô cùng tiên phong đạo cốt.
Lúc này, lão giả vận xích sắc trường bào ngồi ở phía dưới đột nhiên cả người run lên, đỉnh đầu xuất hiện một làn khói trắng. Hai mắt lão trợn trừng trừng, con ngươi trắng dã, mở miệng đầy bọt mép nói:
“Thiên tượng dị biến, hắc vân tụ hội, thần binh giáng thế, tái khởi Thất Dương.”
Đọc to câu này ba lần xong thì lão nhắm nghiền hai mắt, toàn thân vô lực, bật ngửa ra sau, đầu đập xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
“Đại sư huynh!” Sáu người còn lại thoát khỏi trạng thái nhập định, vội lao về phía lão giả.
“Mau! Đưa huynh ấy vào trong nghỉ ngơi.”
Đám người nâng lão dậy, kéo nhau tiến về phía một lối đi nằm ở bên hông của bàn thờ, nơi đó có một gian phòng nhỏ. Sau khi đặt lão giả lên giường, mỗi người chia ra ngồi ở mỗi góc, nhìn nhau như có điều muốn nói.
“Chuyện này hệ trọng, liên quan đến sự tồn vong của tông môn.” Lão giả vận hồng sắc trường bào lên tiếng. “Chờ Đại sư huynh tỉnh lại rồi tính.”
“Vâng, nhị sư huynh.”
Cả đám người nhắm mắt đả tọa, khiến cho căn phòng tạm rơi vào trạng thái yên tĩnh. Tuy nhiên, vẫn có một người không ngồi yên vị, thân hình thỉnh thoảng nhúc nhích, hai mắt lúc nhắm lúc mở.
Đó là thanh niên vận tử sắc trường bào, tuổi khoảng hơn hai mươi, trẻ nhất trong đám người. Hắn có một gương mặt thanh tú trắng trẻo, mày kiếm mắt sáng, mũi cao dọc dừa, đặt ở đâu cũng có thể liệt vào hàng đệ nhất mỹ nam tử.
“Lục sư huynh!” Thanh niên nheo mắt nhìn trung niên nam tử vận thanh sắc trường bào ngồi gần kề, khẽ thì thầm.
“Có chuyện gì vậy, thất sư đệ?” Trung niên nam tử hai mắt vẫn nhắm, khẽ mấp máy môi.
“Lục huynh xem, chúng ta có khả năng quật khởi như tiên đoán của đại sư huynh được không?”
“Tương lai là thứ không thể biết trước.” Nam tử trầm mặc giây lát rồi nói. ”Nhưng Thất Tinh Diễn Thiên Thuật được xếp vào một trong tam đại tuyệt học của tông môn, ắt hẳn phải có lý do của nó. Ta tin huynh ấy sẽ đúng.”
“Lần nào đại sư huynh cũng nói “thiên tượng dị biến”, sau đó thì “tông môn quật khởi”, nhưng có bao giờ điều này trở thành hiện thực đâu.” Thanh niên tỏ vẻ ngờ vực.
“Thời cơ vẫn còn chưa chín muồi, chúng ta phải kiên nhẫn.” Nam tử kiên nhẫn trả lời.
“Huynh xem, đây đã là lần diễn đoán thứ hai trăm mười một.” Thanh niên giơ lên vài ngón tay, dường như cố ý nói lớn hơn. “Đại sư huynh cũng đã chín rục luôn rồi, vậy mà thời cơ vẫn còn chưa chín muồi nữa.”
“Theo đệ thấy, cái Diễn Thiên Thuật này chẳng khác nào trò bói toán của bọn giang hồ thuật sĩ trong nhân gian, không đáng để tin tưởng.”
Hắn đang định nói thêm gì đó thì đột nhiên toàn thân căng cứng, lông tơ dựng đứng hết cả lên. Một luồng uy áp nặng nề ầm ầm lao tới, cùng với đó là ánh mắt lạnh lẽo của lão giả mặc hồng sắc trường bào.
“Thất Tinh Diễn Thiên Thuật do tiên tổ bỏ ra bao tâm huyết để sáng tạo ra, các đời tông chủ sau đó liều mạng bảo vệ, giữ gìn tới hôm nay, vậy mà ngươi lại đem đi so sánh với bọn giang hồ thuật sĩ nhân gian. Lời nói khi sư diệt tổ này ngươi cũng nói ra được hay sao?”
Thanh niên mồ hôi hột chảy ra đầy trán, gân xanh nổi lên hai bên thái dương, gồng mình chống đỡ uy áp bất ngờ ập tới này. Da gân trên cổ như bị kéo căng ra, hàm răng hắn nghiến ken két, cố gắng mở miệng.
“Nhưng mà… nhị sư huynh…”
“Cút!” Lão giả gầm lên một tiếng, tung ra một chưởng.
Thanh niên như diều đứt dây, bị đánh bay ra khỏi gian phòng, văng ra khỏi đại điện, rơi vào trong hồ nước, chìm ngỉm xuống dưới đáy, để lại kha khá bọt khí vỡ tan bên trên.
Một lúc sau, thân hình của hắn từ từ nổi lên, áo bào rách tả tơi, nhưng không có vẻ gì là bị thương nặng. Thanh niên nằm ngửa trên mặt hồ, phun một vòi nước bắn lên cao rồi lại há miệng ra đón lấy.
Súc miệng xong, hắn nuốt xuống, thở dài một hơi, ánh mắt đăm chiêu nhìn lên bầu trời nói:
“Tin vào ba cái trò bói toán, chi bằng để dành linh tinh thần lực dùng vào việc khác, chẳng phải ý nghĩa hơn sao?”
Linh tinh thần lực có nghĩa là linh lực, tinh lực và thần lực, nhưng hắn thích gọi thế này cho tiện.
“Nhị sư huynh biết ta muốn nói gì, vậy mà lại bỏ ngoài tai, lựa chọn tin tưởng vào trò bói toán kia.” Thanh niên có chút ấm ức.
Hắn ra ngoài lịch luyện hơn hai trăm năm, mục đích muốn dùng những thứ mình học hỏi được ở khắp nơi để chấn hưng tông môn, cuối cùng lại bị gạt hết sang một bên.
Chỉ là hắn không biết rằng, các sư huynh, sư tỷ cũng có nỗi khổ tâm trong lòng.
Bọn họ làm sao không biết suy nghĩ của hắn. Nếu không thì với lời nói báng bổ của mình, hắn đã có thể bị bắt giữ rồi giao cho chấp pháp trưởng lão xử lý, chứ không phải một chưởng nhẹ nhàng rồi thôi.
Mười bốn năm trước, chiến loạn nổ ra trong chân giới. Tuyệt Sát môn, môn phái mà Thất Dương tông phụ thuộc, không ngừng yêu cầu bọn họ phải cung cấp đệ tử ra chiến trường.
Nhưng người được phái đi, chết vì lập công thì ít, chết vì bị ám sát thì nhiều, thậm chí có cả trưởng lão tử nạn, sống sót chẳng được bao nhiêu.
Điều này, Thất Dương tông chỉ có thể mang nghi hoặc trong lòng, bởi mọi chứng cứ đều bị xóa sạch. Bọn họ không còn cách nào khác ngoài chấp nhận việc này, cắn răng tiếp tục đưa đệ tử ra chiến trường theo lệnh của môn phái cấp trên.
Chiến tranh mới trải qua được hơn mười năm, lực lượng Thất Dương tông đã sa sút một cách thảm trọng. Từ một thế lực trung lưu trong số các môn phái cấp bốn, bọn họ đã nhanh chóng rơi xuống hàng ngũ hạ lưu.
Không chỉ có vậy, các thế lực thù địch còn nhân cơ hội này bắt đầu hành động. Dù trong tối hay ngoài sáng, bọn chúng đều không từ thủ đoạn để gây hấn, chèn ép, lấn chiếm, khiến cho phạm vi của Thất Dương tông ngày một thu hẹp.
Về lý mà nói, Tuyệt Sát môn không thể khoanh tay đứng nhìn, bởi Thất Dương tông suy thoái sẽ bất lợi cho hai. Thế nhưng, dù bọn họ đã nhiều lần gửi yêu cầu tương trợ, Tuyệt Sát môn vẫn mắt nhắm mắt mở, giả vờ như không biết đến.
Cứ tiếp tục như vậy, Thất Dương tông trước sau gì cũng rơi xuống môn phái cấp năm, thậm chí bị xóa sổ khỏi chân giới. Nguy cơ rõ ràng là thế, nhưng bọn họ lại chẳng thể làm gì để thay đổi cục diện.
Nếu như lúc trước, khi lực lượng còn chưa bị tổn thất quá nhiều, Thất Dương tông quyết tâm liều mạng một phen thì còn có thể gây được sự chú ý của môn phái cấp một, cấp hai ở phía trên.
Nhưng hiện tại, ngay cả khí cũng đánh không nổi thì làm sao dám nghĩ đến chuyện liều mạng. Vì vậy, bọn họ mới phải dùng biện pháp cuối cùng mà tiên tổ đã nhắc đến, cố gắng kéo dài chút hơi tàn, dựa vào Diễn Thiên Thuật để tìm kiếm sinh cơ trong tử lộ.
Tuy nhiên, thanh niên mặc tử sắc trường bào lại không cho rằng hành động này là đúng đắn. Hắn cũng muốn tin vào các sư huynh, sư tỷ, nhưng nếu cứ tiếp tục ngồi yên một chỗ sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Chỉ có hành động thì hi vọng mới xuất hiện để bắt lấy!
Bên ngoài đại điện, thanh niên nằm giữa hồ nước nhìn bầu trời, mặc cho đôi chim sẻ đáp xuống, bày trò yêu đương trên mặt. Hơn nửa canh giờ trôi qua, hắn mới ngồi bật dậy, cắn răng nói:
“Không được! Không thể tiếp tục như thế này được nữa! Cùng lắm là chết thôi, nhưng có chết thì cũng phải sao cho oanh oanh liệt liệt!”