Chương 1: Huyết long hiện thế

TAM GIỚI TRUYỀN KỲ TRUYỆN

Thể loại Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới

Tác giả: Phong Kei

Thiên 1: DỊ GIỚI

Quyển 1: Sơ nhập dị giới

Chương 1: Huyết long hiện thế.

Màn đêm buông xuống. Ánh trăng mờ nhạt khẽ rọi lên những khu nhà lụp xụp ở một khu ổ chuột bên rìa thành phố. Đường phố vắng lặng. Thứ âm thanh duy nhất nơi đây chắc có lẽ chỉ có tiếng rao của lão bán bánh giò không biết từ đâu vọng lại. Không gian yên bình ấy tưởng chừng như vô tận.

Ấy mà đêm nay lại là một đêm đặc biệt lắm! Không biết từ đâu, người ta nghe thấy nhiều tiếng chân nặng nề chạy trên phố. Tiếng la hét chửi bới rồi tiếng gậy gộc va đập với nhau. Lũ chó sủa inh ỏi, hòa với âm thanh dồn dập ấy đã phá vỡ bức tranh yên bình nơi đây.

Một vài người hiếu kỳ he hé cửa sổ ra xem chuyện gì đang xảy ra.

Thì ra là bọn trẻ đầu đường xó chợ đang đánh nhau! Một nhóm khoảng sáu bảy đứa khoảng 12-13 tuổi đang đuổi theo một đứa khoảng 10 tuổi. Đứa nhỏ ăn mặc rách rưới, tay chân thâm tím, da thịt rách lỗ chổ, mồ hôi túa ra như tắm hòa lẫn với máu khiến nó trông khá nhớp nháp và bẩn thỉu.

Còn bọn kia cũng chẳng khá hơn là bao. Đứa khập khiễng, đứa mặt sưng phù, người đầy vết bầm tím. Có đứa còn gãy hết răng cửa nhìn hoạt kê vô cùng. Đứa nhỏ bị truy đuổi vẫn cắm đầu cắm cổ mà chạy. Nhưng khi rẽ qua một ngã tư, nó chỉ còn biết ngỡ ngàng vì đã lỡ chui vào hẻm cụt.

- Ha ha. Sao không chạy tiếp đi nhóc con. Mày chạy nhanh lắm mà!

- Thôi được rồi dù gì cũng từng là anh em. Hải. Hải à, mày có nghe tao nói không? Bây giờ nếu thành thật trả lại món đồ đó và quỳ xuống xin lỗi thì chúng tao sẽ tha cho mày một mạng.

- Đại ca cần gì phải nhiều lời với nó chứ! Cứ đập cho nó ra bã thì cái vòng đó chắc chắn sẽ thuộc về ta thôi! - Một đứa nhỏ mất vài cái răng cửa nhanh nhẩu chen vào.

Một số đứa phụ họa theo, mấy đứa còn lại thì im lặng theo dõi. Tên to con đầu lĩnh ra hiệu cho cả bọn im lặng. Rồi hất cằm chỉ về đứa trẻ bị vây:

  • Yêu cầu của tao vẫn là như vậy. Nếu muốn bình yên về nhà thì giao ra nhanh lên!

Giọng hắn the thé mang đầy vẻ uy hiếp. Nhưng trong ánh mắt không giấu được nét kiêng kỵ. Trong lòng thầm than thở. "Thằng nhóc này khá thật! Chỉ mình nó thôi đã hạ hơn một nữa phe ta, thật kinh khủng!

Nhưng cái vòng đó nhìn thôi cũng biết là vật có giá trị. Nếu bán nó đi, cả bọn có lẽ sẽ sống dư giả được một thời gian."

- Món đồ ấy vốn là của gia đình tôi, anh em cần gì phải ép buộc như vậy? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Phải làm sao các anh mới chịu buông tha tôi đây?

Thiếu niên tên Hải bị vây ở giữa vừa thở dốc vừa nói. Trên tay thì vẫn nắm chặt vũ khí là hai thanh gỗ tròn dài khoảng 6 tấc.

-Nếu vậy chỉ còn cách đó thôi. Lên đi chúng mày. Lấy được cái vòng vàng đó chúng ta sẽ ăn một bữa no nê. Nhớ cẩn thận đó! Nó không phải tay vừa đâu!

Tên đầu lĩnh lắc đầu thở dài rồi phân phó đồng bọn.

Hỗn chiến lại bắt đầu.

Đứa nhỏ chỉ có thể khổ sở tránh né các đòn hiểm. Vừa ăn đòn, vừa đỡ đòn vừa gắng tìm cách phá vòng vây.

Chật vật tránh né được một lúc, ánh mắt nó bỗng nhiên lóe sáng. "đã tìm được sơ hở".

Đứa nhóc đột nhiên hạ thấp thân mình rồi bật hết sức lực theo phương ngang. Mục tiêu là một tên ốm tong teo một tay bị gãy.

- Hỏng bét rồi! Cu Đen! Mày mà để xổng nó thì tao sẽ giết mày!!!

Tên đầu lĩnh hét lớn cảnh báo đổng bọn.

Như một cơn gió. Trong phút chốc, Hải tiếp cận mục tiêu đã định. Hắn dùng hết sức bình sinh đập trực tiếp thanh gỗ vào đầu kẻ địch. Tên ốm tong teo mặt tái mét cố đưa tay lên đỡ đòn nhưng đã muộn. Lãnh trọn một gậy vào đầu ngã vật ra sau bất tỉnh nhân sự.

Chớp lấy thời cơ, Hải lao nhanh qua vòng vây chạy chục mạng.

Sức lực của nó đã dần cạn kiệt. Tay chân rã rời giờ đây đã không còn cảm giác nữa.

Cảm giác sung sướng tột cùng. Hắn lao vút đi trên con hẻm nhỏ.

Bỗng nhiên "Vút...".

Âm thanh của một vật gì đó bay vút trong không khí lao đến trước mặt Hải. Không kịp né tránh, hắn lãnh trọn một viên đá vào đầu. Ngã chúi đầu về phía trước, cả thân mình mất đà ngã sấp mặt xuống đất trượt đi một đoạn ngắn rồi nằm im tại chổ, máu tươi rỉ ra loang xuống đất.

-Ke ke ke, cuối cùng cũng bắt được mày, con chuột nhắt trốn nhanh lắm!

Từ trong bóng tối có một kẻ đi ra, tên này vừa cười vừa bước đến chổ Hải nằm.

-Khá lắm Tí, đúng là mày không làm đại ca thất vọng mà! Ha ha ha.

Lúc này bọn đuổi bắt Hải cũng vừa chạy tới. Tên đầu lĩnh cười lớn, tay ra hiệu cho bọn đàn em vây lại.

-May là có đại ca liệu sự như thần, nếu không lại để nó chạy thoát lần nữa!

-Nói gì thì nói chú mày cũng đã lập được đại công, đến lúc có tiền anh sẽ chia thêm cho mày một phần. Ha ha ha

Chúng vừa tán gẫu tâng bốc nhau vừa từ từ tiến đến chổ Hải nằm.

Tên đầu lĩnh nhảy xổ vào đè người Hải xuống, một tay nắm tóc Hải kéo về phía sau, một tay đưa lên mũi Hải.

-May là vẫn còn sống.

“Bốp, bốp” Tên đầu lĩnh tát liên tục vài phát lên mặt Hải, sự đau đớn khiến nó tỉnh dậy.

-Có giỏi chạy tiếp đi nhóc con. Nể tình trước đây đã từng là anh em, sau khi lấy được cái vòng, tao chỉ nhổ vài cái răng của mày thôi!

Tên đầu lĩnh xách cổ Hải ép vào tường, tay kia lục lọi khắp người Hải.

-Anh Long, tôi thật không thể ngờ anh vì thứ này mà bán đứng anh em. Uổng công tôi thật tâm xem anh như người thân của mình!

-Ha ha ha ha ha… Tìm ra rồi, tìm ra rồi!

-Hải à, anh em thì anh em nhưng ai bảo mày giấu cái vòng làm của riêng? Có trách thì chỉ trách mày phản bội anh em thôi. Ha ha ha

-Đúng là do tôi, do tôi tin nhầm người, do tôi đã xem anh là anh em nên mới cho anh thấy vật gia truyền của tôi, do tôi đã bị cái miệng lưỡi của anh lừa!!!

Hải cắn răng gằn lên từng chữ, nội tâm đau xót đến tột cùng. Nhưng tuyệt nhiên không hề có giọt nước mắt nào rơi. Trong mắt như có ánh lửa, chất chứa sự phẫn hận, đau đớn cùng không cam lòng.

-Mày nói gì cũng được, giờ cái vòng này là của bọn tao. Ha ha. Đi thôi chúng mày. Hôm nay chúng ta chơi lớn một bữa nào!

Tên đầu lĩnh cười lớn, ném Hải sang một bên, bồi thêm vào người hắn vài cú đá rồi quay lại ra hiệu cho đám đàn em trở về, chúng trở về trong sự sung sướng mà chẳng thèm quan tâm đến sống chết của người – đã từng là anh em với mình.

Dồn lại chút sức lực cuối cùng của mình, Hải khổ sở chống đỡ bản thân đứng dậy, dùng đôi chân đã tê liệt của mình đuổi theo.

-Khônggggggggggggggg…..

Hắn vừa hét vừa lao nhanh tới, mục tiêu là tên đầu lĩnh trên tay vẫn đang mân mê cái vòng vàng gia truyền.

Không biết sức lực ấy từ đâu ra, tên đầu lĩnh lãnh trọn một cú đấm thẳng vào mặt trong sự ngỡ ngàng của bọn đàn em. Cái vòng rơi khỏi tay tên đầu lĩnh, Hải bắt được cái vòng, nắm chặt trong tay rồi ôm vào trong lòng.

-Mày muốn chếttttt….

Tên đầu lĩnh lồm cồm vừa bò dậy vừa hét lên, bọn tay chân lao tới túm được Hải, tiếp theo đó là một trận quyền đấm cước đá vào người.

-Vốn muốn tha cho mày nhưng đây là do mày tự tìm đường chết nên đừng trách tao. Đánh chết nó rồi mai chúng ta đi nơi khác sống!!

Tên đầu lĩnh sát tâm nổi lên. Quát lớn với lũ đàn em.

Điều duy nhất bây giờ Hải có thể làm là nằm cuộn tròn người lại hai tay ôm lấy đầu mà chịu đòn.

“ẦM ẦM ẦM…”

Đúng lúc này liên tục những tiếng nổ điếc tai xuất phát từ bầu trời vang vọng khắp mặt đất. Bầu trời bỗng sáng lên, nhưng không phải ánh sáng mặt trời mà là một màu hồng yêu dị. Lũ nhóc giật mình ngửa mặt lên trời.

Chỉ thấy trên nền trời hồng yêu dị đó có những chấm sáng màu vàng đang ngày một to ra. Rồi không biết đứa nào hét toáng lên một tiếng rồi ngã vật ra đất mà run run chỉ tay lên trời.

-Tận...tận...tận thế đến rồi sao??????

Thì ra những chấm sáng vàng ấy chính là Thiên Thạch. Hằng hà sa số các thiên thạch đang lao nhanh về phía mặt đất. Bầu trời rực sáng lên bởi ánh lửa của các thiên thạch khi ma sát với không khí.

“Ầm ầm…”

Âm thanh va chạm mãnh liệt trùng kích mặt đất khiến màng nhĩ như muốn rách ra. Đợt va chạm đầu tiên đã đến. Lũ nhóc chạy nhảy la hét loạn cả lên, còn Hải chỉ biết trố mắt ra mà nhìn bầu trời, nhìn ngày tận thế đang đến. Lúc này viên thiên thạch có khối lượng bằng cả sân bóng đang trực chỉ trên đầu chúng rơi xuống. Mấy đứa nhóc nhát gan sớm đã tè ra quần mà không hay biết.

Thiên thạch cách ngày càng gần, không khí tuyệt vọng đã bao trùm.

Không đứa nào dám nhìn trực diện vào thiên thạch, chúng nhắm mắt lại, co ro chờ đợi điều kinh khủng nhất sắp xảy đến.

“GÀO”

Một tiếng gầm rống đầy uy lực phát ra ngay trên bầu trời. Hải ngơ ngác mở mắt ra. Đập vào mắt hắn là một con rồng. Một con rồng đang vỗ cánh che chắn cho mảnh đất này. Con rồng cực kỳ to lớn, to lớn hơn bất kỳ thứ gì Hải đã thấy từ trước đến nay. Chí ít mấy ngọn núi phía Đông còn không to lớn bằng nó. Con rồng có lớp vảy màu đỏ tươi như máu, cặp sừng dài uốn cong tựa như hai thanh kiếm sừng sững trên đầu, gai xương trên cơ thể đâm ra tua tủa. Mỗi cái vỗ cánh của nó giống như gió bão đến, cây cối bật góc, nhà cửa lắc lư.

Tuy vậy, lực trùng kích từ thiên thạch vẫn khiến con rồng chao đảo.

Con rồng tựa như đang tìm kiếm gì đó, ánh mắt đảo liên tục. Cho đến lúc nhìn thấy Hải, ánh mắt nó ngưng tụ lại.

“Gào” con rồng rống lên mở cái miệng to lớn của mình. Như muốn ăn tươi nuốt sống Hải, nó chuyển hướng lao nhanh xuống.

“Ầm” Con rồng nuốt chửng Hải cùng cả một khoảng đất lớn.

Thứ cuối cùng Hải nhìn thấy là cái miệng đỏ như máu của con rồng gần trong gang tấc. Trong sát na ấy hắn mơ hồ nhìn thấy trên đầu rồng có bóng dáng một người.

Hết chương 1