Chương 2: Câu Được Cá Lớn?

Chương 2: Câu Được Cá Lớn?

"Róc rách… róc rách…"

Thanh âm nước chảy càng lúc càng gần, hương suối mát mẻ như có như không.

Đạo Khả Chi vai vác cần câu, tay xách giỏ cá, bước chân không nhanh không chậm đi tới.

Men theo đường nhỏ, rẽ chút cỏ dại sang bên.

Suối nhỏ trong vắt hiện ra trước mắt hắn.

Dòng nước không sâu lắm, chỉ vừa đến bắp chân.

Đạo Khả Chi nhìn mặt nước phản chiếu ánh nằng một chút, dòng nước không ngừng chảy xuôi, khiến bóng dáng phản chiếu của thiếu niên lung lay.

Thu tầm mắt, Đạo Khả Chi tiếp tục bước chân.

Dọc theo bờ suối, hai bên hoa cỏ mọc đầy, một màu xanh ngát bất tận.

Thi thoảng lại có tiếng chim chóc hót vang, một chút động vật nhỏ trốn sau thân cây, tò mò nhìn nhân loại kia.

"Lạch xạch… lạch xạch…"

Giày vải đạp lên đá cuội, rất có nhịp điệu, kết hợp với hoàn cảnh xung quanh, cho người ta một loại cảm giác bình dị, an nhiên.

Đi người dòng đến một đoạn bờ suối, Đạo Khả Chi dừng bước.

Phía trước có một gốc cây già nua, thân cây không cao, nhưng tán lá rộng, ngả xuống mặt nước, tỏa ra một vùng bóng râm.

Đạo Khả Chi đến dưới gốc cây.

Hắn thuần thục đặt giỏ cá sang một bên, cần câu buông xuống mắt nước.

Lạ là, dây câu không hề có móc câu, chỉ là một sợi gai bình thường, cần trúc nghiêng nghiêng, cắm ở gốc cây già.

Đạo Khả Chi nhìn một chút, sau đó rất tùy ý tựa lưng vào gốc cây, híp mắt thả lỏng, tùy ý thả ra tâm thần, cảm thụ thiên địa tự nhiên.

Gió nhẹ phiêu phiêu phất qua, ghé lên mặt hắn, mang vài sợi tóc lung lay.

Tâm thần Đạo Khả Chi bắt đầu kéo dài, men theo cần trúc rung động nhè nhẹ, sau đó mượn sợi dây gai, tiếp xúc với mặt nước.

Hai mắt Đạo Khả Chi khép hờ, nhưng tầm nhìn của hắn lại mở rộng kỳ dị.

Cần trúc tựa như hóa thành một bộ phận của hắn, dây trúc là con mắt thứ ba.

Đạo Khả Chi có thể "nhìn thấy" từng đạo gợn sóng trên mặt nước, dòng nước suối lành lạnh mà man mát, cá nhỏ loanh qoanh bơi lội.

Bên dưới mặt nước gợn dòng, là tầng bình lưu, nước chảy không còn mạnh mẽ, lại càng thêm ổn trọng.

Một chút sinh vật phù du, không phải côn trùng cũng chẳng phải động vật trôi nổi, nhưng vô cùng nhỏ bé, khó mà thấy được.

Bên dưới chút nữa, hiện ra đáy nước.

Sỏi cát cùng đá rêu đừng vững, vài con hến cát ẩn mình thật kỹ, thi thoảng mới chậm rì rì hé vỏ.

Đạo Khả Chi dần dần bỏ đi cảm giác của thân thể, toàn bộ tinh thần hắn giống như chỉ còn là một đoàn ý thức, mượn cần câu bằng trúc, không ngừng cảm nhận chung quanh.

Cuối cùng, ý thức Đạo Khả Chi không còn bị giới hạn ở một vùng nhỏ, mà men theo dòng nước, hòa lẫn, cảm nhận được dòng nước đung đưa, gợn lên sóng nhỏ.

"Ù… ù… ù…"

Thanh âm không biết từ đâu vang lên, vẫn luôn quanh quẩn, giúp Đạo Khả Chi giữ lại một tia liên hệ với thân thể.

5 năm nay, Đạo Khả Chi chưa từng ngừng "câu."

Hắn câu không phải cá, mà là câu cảm ngộ.

Ngay từ đầu, thiếu niên rất mờ mịt.

Hắn giống như người mù giữa hoang nguyên, không biết đi đâu, không biết làm gì.

Có thể nói là sờ không được, nhìn không thấy.

Sau đó, Đạo Khả Chi tình cờ phát hiện chính mình có thể thả lỏng ý thức, khiến tâm thần hòa lẫn hoàn cảnh chung quanh.

Thế nhưng muốn làm được điểm này, cần phải có một hoàn cảnh nhất định, sau đó bắt lấy một tia ý cảnh, nối liền ý thức vào đó, tiến hành dung nhập tự nhiên.

Sau khi Đạo Khả Chi tự mình mày mò, cuối cùng tìm được nơi này, vô cùng thích hợp.

Ban đầu muốn tiến vào trạng thái cảm ngộ còn cần một thời gian.

Thế nhưng ngày qua ngày, tháng tiếp tháng.

Một năm 4 mùa, 12 tháng.

Đạo Khả Chi chưa từng ngừng nghỉ cảm ngộ.

Thời gian cần thiết tiến vào trạng thái cảm ngộ của hắn cũng giảm đi rất nhiều, cuối cùng thậm chí mỗi thời mỗi khắc, tâm thần hắn luôn nửa hòa hợp với tự nhiên.

Đến hiện tại, Đạo Khả Chi có thể dùng thời gian không tới nửa khắc đã tiến vào trạng thái cảm ngộ sâu.

Năm tháng cố gắng, vì chấp niệm không biết từ đâu sinh ra.

"Đạo" là gì? Thiếu niên không biết, thận chí ngay cả chút manh mối cũng khó thấy, nhưng loại trạng thái kỳ diệu này có lẽ có thể giúp hắn gần thêm nột chút với "thứ" hư vô mờ mịt kia.

Đường không có, chỉ có thể tự mình mở.

"Ù… ù… ù… ào… ào…"

Đạo Khả Chi đắm chìm toàn tâm vào trạng thái cảm ngộ, nhưng một tràng ồn ào bỗng đánh thức hắn.

Ý cảnh bị phá hỏng, ý thức hăn cấp tốc bị ép rời khỏi trạng thái cảm ngộ, nhanh chóng rút khỏi suối nhỏ, trở về cần trúc, sau đó quay lại thân thể.

Đạo Khả Chi khẽ nhíu mày.

Mới đầu khi cảm ngộ, hắn cũng sẽ bị một vài động tĩnh làm tỉnh lại, nhưng từ hơn nửa năm trước, Đạo Khả Chi đã không bị đa số động tĩnh tại ngoại giới ảnh hưởng nữa.

Khóe mắt Đạo Khả Chi chú ý đến cần trúc cong xuống, dây câu giật giật.

Cộng thêm cảm giác từ lòng bàn tay truyền đến, đúng là… cắn câu rồi?

"Kỳ quái.

Làm sao có thể có cá cắn câu?" Đạo Khả Chi tự hỏi.

5 năm qua hắn chưa từng câu được cá, thậm chí còn có ý lựa chọn đoạn suối nước trong, bỏ móc câu đi, cốt là để khỏi bị quấy rầy.

Thế nhưng cản giác này, đúng là có cá cắn câu.

Đạo Khả Chi cười nhẹ, cá cắn câu cũng không sao, chỉ cần thả đi là được rồi.

Hắn không liếc mắt xuống mặt nước một cái, tay phải dùng lực kéo mạnh.

"Ùng ục… ùng ục…"

Nhưng lạ là, cần trúc cong xuống, vậy mà vẫn không thể kéo được con cá này lên.

"Cá thật to." Đạo Khả Chi lúc lắc đầu cười.

Hắn dùng lực kéo mạnh, hai tay nhìn như thon dài trắng trẻo, nhưng lực không hề nhỏ.

"Ào ào… "

Mặt nước tóe lên một tràng sóng bọt.

Đạo Khả Chi dùng một tay che mặt, đỡ cho nước suối bắn vào.

Đợi mọi thứ yên tĩnh lại, hắn mới hạ tay xuống.

Chỉ là, cá không thấy đâu, ngược lại câu lên thứ khác.

Đạo Khả Chi mở to mắt, biểu cảm kỳ quái nhìn con "cá" vừa câu được.

"Con cá" này không phải cá, mà là một thiếu nữ.

Nàng nhìn qua chỉ khoảng 16 - 17 tuổi.

Làn da ngọc sứ, tóc đen dài như thác dính vào da thịt bạch ngọc, dung mạo tinh xảo, biểu cảm nghiêm túc nhìn Đạo Khả Chi.

Đạo Khả Chi cũng nhìn nàng.

Ánh mắt hai người trong suốt không chút tạp chất nhìn đối phương, không nói một lời.

"Rắc… tạch!"

Cần trúc cong thật cong, gãy mất.

Thiếu nữ nắm chặt dây sợi gai liền rời ùm xuống nước, gợi lên một mảnh sóng bọt màu trắng.

Đạo Khả Chi suy tư, vì sao lần đầu tiên câu được "cá" của hắn lại là một thiếu nữ?

Trong đầu Đạo Khả Chi đầy dấu chấm hỏi nổi lềnh bềnh.

Nghĩ nghĩ, Đạo Khả Chi cũng không để ý quá nhiều.

Dù sao hắn câu được thứ gì cũng như nhau mà thôi, cuối cùng đều thả đi.

Chỉ tiếc cần trúc gãy mất, cần phải làm một cái mới.

Đạo Khả Chi lắc nhẹ đầu, nhìn sắc trời hơi chút trở hồng, Thái Dương bắt đầu xuống núi, liền nhặt sọt cá lên, xoay người trở về.

Mà lúc này, Thanh Trần một mặt ngốc ngốc ôm dây sợi gai cùng một đoạn gần trúc chìm nghỉm dưới nước.

Nàng hồi tưởng một chút trước đó.

Thanh Trần cảm nhận được Thiên Kiếp sắp tới, liền sử dụng Thiên Cơ Kính di dời Thiên Ý sang nơi khác, sau đó tự phong pháp lực, để che giấu khí tức.

Pháp lực bị phong bế hoàn toàn, khiến nàng không thể ngự kiếm, tu sĩ không còn pháp, không khác người thường bao nhiêu.

Cũng may là Thanh Trần rơi xuống một dòng suối, chứ không phải mặt đất, nhưng chấn động làm nàng ngất đi.

Khi tỉnh lại, Thanh Trần liền theo bản năng bắt lấy thứ gần nhất trong tầm tay.

Sau đó nàng bị một thiếu niên kéo lên mặt nước, cần câu gãy mất, nàng lại tơi xuống dòng suối.

Thanh Trần chớp chớp mắt.

Nàng muốn vận pháp lực bay lên, nhưng kịp thời ngừng lại.

Nhàng mượn pháp bảo của sư phụ mới có thể che giấu Thiên Cơ, nếu sử dụng pháp lực, lập tức sẽ bại lộ ngay.

Nếu đã không thể dùng pháp lực, vậy chỉ còn thân thể mà thôi.

Thanh Trần ném cần trúc đi, hai tay vung vẩy, muốn ngoi lên mặt nước.

Nhưng nàng bi ai phát hiện, chính mình hoàn toàn không biết bơi!

Thanh Trần nhíu màu suy tư, thế nhưng đầu óc nàng một thoáng trở nên trì trạc, hai mắt hoa lên, lồng ngực đau tức.

Thanh Trần lần đầu lâm vào trạng thái này, nàng theo bản năng vùng vẫy.

Sóng nước cuộn trào, may mắn suối nhỏ không sâu, Thanh Trần loay hoay một hồi, đến khi nàng cảm thấy sắp không chịu nổi, thì cuối cùng cũng lết lên được bờ suối.

Thanh Trần vô lực nằm sấp trên bờ.

Lần đầu tiên nàng lâm vào loại trạng thái vô lực này.

"Lạch xoạch… lạch xoạch…"

Tiếng bước chân đều đều vang lên, càng lúc càng đến gần nàng, sau đó thì ngừng hẳn.

Thanh Trần ngẩng đầu, ánh mắt nàng lần nữa chạm đến cặp mắt trong suốt thuần túy kia.

Đạo Khả Chi cúi đầu, nhìn thiếu nữ dưới chân.

Nàng toàn thân ướt sũng như chuột lột, y phục thiếp sát vào thân thể, lộ ra đường cong no đủ.

Đạo Khả Chi nhìn nàng, nàng cũng nhìn hắn.

"Cần trúc của ta đâu?" Đạo Khả Chi nghĩ nghĩ một chút, cần trúc mặc dù đứt đoạn, nhưng sợi gai vẫn có thể dùng.

Thiếu nữ lắc đầu.

"Bị mất rồi?"

Thiếu nữ gật gật đầu.

"Ra vậy." Đạo Khả Chi ồ một tiếng, liền xách sọt cá đi tiếp.

Mặt trời sắp xuống núi, hắn muốn trở về nhanh chút.

Nhưng dưới chân Đạo Khả Chi bị thứ gì đó kéo lại.

Hắn cúi đầu, nhìn thấy một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy ống quần vải.

"Ta không đi được, giúp ta." Thiếu nghiêm túc nhìn Đạo Khả Chi nói.

Thiếu niên nhìn nàng, đầu óc chuyển nhanh, cảm thấy có chút phiền phức.

Nhưng hắn nghĩ đến Vương lão hán giúp đỡ 5 năm nay, giống như cũng không cảm thấy hắn phiền phức gì.

"Được."

Đạo Khả Chi cúi người, vác thiếu nữ lên vai, một tay xách sọt cá, tiếp tục trở về Đào Am Thôn.

...