Con rết làm xong việc, rụng xuống đất, uốn éo bò đi. Mẹ Cám nhận ra chất độc đang lan trên người mình. Người thị lảo đảo, chân đứng không vững nữa.
Trong lúc thị lấy tay tự điểm huyệt, ngăn cho chất độc không lan ra, tên lính trước mặt hét lên một tiếng rồi lao vào, chém thẳng đao xuống.
Mất một lúc mọi người mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cám gào lên.
Mẹ Cám nhìn xuống, trên người có một vết chém dài từ vai xuống eo.
Tại nơi vết thương hở miệng, máu đỏ bắt đầu túa ra, gầu gối thị chạm đất. Quay sang Cám, người đàn bà trút hơi thở cuối cùng:
"Chạy... đi con..."
Rồi thị gục xuống mặt đất.
Cám quỳ xuống mà khóc không ngừng, quân lính lập tức trói Cám lại.
Mọi người nhìn xung quanh, sau trận chiến, mặt đất giờ đây nhoe nhoét máu. Ai cũng bàng hoàng, chuyến hộ tống vương phi, không ngờ lại thành như thế này.
Phải bẩm báo với hoàng thượng ra sao?
Bỗng có tiếng vỗ tay nhè nhẹ từ phía đằng sau.
Từng cái, từng cái một.
Mọi người quay ra.
Tấm đang đứng đó:
"Các người làm tốt lắm."
Tất thảy đều kinh ngạc, một người bị đâm vào bụng khó có thể hồi phục nhanh như vậy. Đoàn lính cúi người, chắp tay, người phó đội trưởng lên nói:
"Vương phi, người không sao chứ?"
"Ngự y đã chữa cho ta rồi. Các ngươi không phải lo."
"Vậy người này xử tội thế nào?" - người lính chỉ tay vào phía Cám
Tấm bước đến trước mặt Cám, lúc này Cám đang bị trói, quì trước mặt.
Cám ở dưới nhìn lên, Tấm ở trên nhìn xuống.
Rồi Tấm nói chầm chậm:
"Ném nó xuống hố. Đổ nước sôi vào."
Xung quanh tất thảy đều rợn người. Người phó đội trưởng vội tâu:
"Vương phi, người nói thật chứ?"
Tấm trừng mắt: "Ngươi dám trái lệnh ta?"
Mọi người đều e ngại. Từ lúc Tấm vào cung, tính tình hoàng thượng thay đổi một cách kì cục, coi Tấm như vàng như ngọc. Từ giờ, trái ý Tấm coi như làm phật ý nhà vua, nên không ai dám kháng lệnh.
Người đội trưởng đang sai quân lính đi đào hố, thì nghe tiếng Cám hét lên từ phía sau:
"Tên ác linh kia."
Quân lính xung quanh không hiểu gì, chỉ thấy Tấm đang quay lưng bước đi bỗng đứng lại.
"Ngươi không dám đối mặt với ta sao?" - Cám gào lên
Không gian trở nên im lặng một cách ngột ngạt. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tấm. Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra?
Tấm từ từ quay đầu lại, mỉm cười: "Em gái, em nói gì vậy?"
Cám đã khóc hết nước mắt, đến lúc này, chỉ còn cơn hận trong người trào lên, sục sôi không dứt.
"Mẹ đã kể với ta rồi. Ngươi chỉ là một kẻ chết mà không chịu siêu thoát, lợi dụng cơ thể chị ta mà sinh sống. So với những kẻ tiểu nhân núp váy đàn bà, người có khác gì chứ?"
Tấm vẫn cười, cơ miệng trở nên căng hơn. Lần này Tấm đi đến gần Cám hơn, đưa tay lên má em.
"Em thì biết gì chứ?"
Trong tay áo Tấm, xuất hiện một con rết từ từ bò lên má Cám. Sau đó trườn qua tai, bò qua sau đầu rồi đi đến phía cổ.
Cám rùng mình, nhưng vẫn nói tiếp:
"Ngươi có thể chiếm lấy thể xác chị ta, giết chết mẹ ta, chôn sống ta. Ngươi có thể lừa được toàn bộ người ở đây. Nhưng không thể lừa được toàn dân Đại Việt.
Ngoài mẹ ta sẽ còn nhiều người nữa. Tất cả sẽ đến tìm ngươi. Người dân Đại Việt sẽ đến tìm ngươi. Ngươi sẽ không bao giờ trấn yểm được long mạch. Ngươi sẽ không bao giờ xâm phạm được mảnh đất này. Rồi ngươi sẽ phải bỏ chạy, như tổ tiên của ngươi trước kia, chưa một thế hệ nào của nhà ngươi có thể chiếm lấy mảnh đất này."
Con rết bò xuống chiếc yếm, đột nhiên bốc khói xì xèo, sau đó rơi xuống.
"Ngươi sẽ không bao giờ khuất phục được dân tộc Đại Việt!" - Cám hét lên
Tấm quay sang người lính bên cạnh:
"Giết nó đi."
"Bẩm... Thần không thể..."- người lính trả lời
Tấm hừ một tiếng, rồi rút lấy thanh gươm của người lính đấy, giơ cao kiếm lên, hướng thẳng về phía Cám:
"Chết đi."
Trước sự chứng kiến của mọi người, thanh gươm từ từ xuyên qua tim Cám.
Vào khoảnh khắc ấy, Cám vẫn ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào con người trước mặt, răng cắn chặt, không chút sợ hãi.
Tấm Cám - Chuyện chưa bao giờ kể (Phan Việt)