Cùng Trần Bình lập nên hữu nghị sâu sắc xong xuôi đâu đó, Phương Tịch mới trở lại phòng của mình và đi thẳng vào tầng hầm ngầm, sau đó hắn tự nhiên lại nhìn ngẩn cả người ra đối với mười mấy cân thịt Thái Tuế kia.
Hàn mập mạp đúng là một tên béo hào sảng, hắn vậy mà lại khuyến mãi cho ta thêm chút thịt Thái Tuế!
Bởi vậy lúc này trong hơn mười cân thịt đã có hai khối lớn đang bày chình ình ra nơi đó, Phương Tịch cảm giác vẫn có chút rung động.
Thịt Thái Tuế dựa theo phương pháp chế biến từ Mộ Phiêu Miểu là phải tuân thủ kiểu ăn chín uống sôi. Bất luận là nướng chín hay nấu chín thì mới có thể ăn.
Phương Tịch cắt xuống một miếng thịt rồi nhanh nhẹn tạo ra một đống lửa, hắn không nhanh không chậm đặt thịt Thái Tuế lên và chậm rãi nướng.
Nương theo ngọn lửa thiêu đốt, thịt Thái Tuế trắng nõn bắt đầu hơi vàng nhẹ, đồng thời tản mát ra xung quanh một loại mùi thơm độc đáo, khiến cho người nào ngửi thấy cũng phải dạ dày sục sôi.
"Thơm quá! Thật không nghĩ tới Đại Lương còn có nguyên liệu nấu ăn tuyệt hảo như vậy." Ánh mắt Phương Tịch sáng lên nói.
Hắn nhìn Hồi Xuân phù và Thanh Linh đan trong tay mà khí lực của hắn tăng nhiều, hắn lập tức hung hăng cắn một miếng thịt đã nướng chín.
"A...”
Thịt Thái Tuế nướng chín khi cho vào miệng liền bộc phát ra nước thịt ngọt ngào, hương vị thơm ngon của thịt nướng không ngừng kích thích vị giác của Phương Tịch, một loại hương vị tươi ngon không thể tả đang ở lan tràn khắp miệng hắn, thậm chí nó còn kích thích Phương Tịch xúc động đến suýt rơi lệ.
Hắn hà ra hơi nóng, bất tri bất giác liền ăn hết hai, ba miếng thịt Thái Tuế.
Sau một lát, khuôn mặt Phương Tịch bỗng nhiên biến sắc mà vội vàng ôm lấy bụng mình.
Hắn có thể cảm giác được miếng thịt Thái Tuế vô cùng ngon lành mà hắn vừa ăn sau khi tiến vào dạ dày thì liền giống như hóa thành một viên than lửa!
Nhiệt độ cực nóng bùng nổ quét sạch niêm mạc dạ dày. Nhiệt lưu không thể khống chế mà tản ra, khuếch tán đến tận cùng lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách hải.
"Nóng quá!"
Rõ ràng mới chỉ là khởi đầu mà trên trán Phương Tịch đã bắt đầu chảy ra từng giọt mồ hôi.
Quần áo của hắn đã ướt đẫm, tóc tai rũ rượi ướt nhẹm cả đi. Thậm chí ở trong mồ hôi tựa hồ còn xen lẫn một chút màu đỏ tươi!
Nội tâm Phương Tịch cũng cuồn cuộn lên như lò lửa.
"Dù cho đại dược luyện thể mà thế gian vẫn hay ca tụng kia có huyền diệu thế nào đi nữa nhưng chắc cũng chỉ như thế này thôi."
"Hơn nữa thịt Thái Tuế nướng chín có một loại mùi thơm mê người, nói không chừng sẽ không khống chế được sự thèm khát mà sẽ ăn nhiều đến mức dục hỏa công tâm!"
"Khó trách tại sao lúc trước Hàn mập mạp còn lo lắng ta sẽ ăn nhiều mà chết. Nếu như đổi thành võ giả khí huyết tam biến bình thường thì quả thật có khả năng không khống chế được chính mình mà bị sự thơm ngon của thịt Thái Tuế dẫn dụ ăn nhiều hơn, như vậy thì chỉ có thể nhận về con đường chết."
Phương Tịch không chỉ là võ giả mà hắn còn là tu tiên giả. Hắn đứng lên dùng linh thức mạnh mẽ khống chế cơ bắp, thân thể hắn nhanh chóng thủ thế diễn luyện Bạch Vân chưởng.
Bành bành bành!
Song chưởng của Phương Tịch đã trở nên đen nhánh, mỗi một chưởng đánh ra đều mang theo chưởng phong cường đại đánh vào trong một vách đá của mật thất.
Gần nửa canh giờ sau, Phương Tịch mới thu hồi chưởng lực.
Sau một hồi nội thị thân thể, hắn lập tức vui mừng nói: “Khí huyết của ta vậy mà thoáng cái đã tăng trưởng nhiều như vậy. Thịt yêu ma quả nhiên là đại dược luyện thể vô cùng tốt!"
Sau khi vui mừng qua đi, Phương Tịch lại có chút nhíu mày nói: “Dược hiệu này vẫn là có đôi chút mãnh liệt, khó trách tại sao chỉ có Võ Quán Chủ mới dám thường xuyên ăn, còn võ giả khí huyết tam biến thì chỉ dám ăn một chút để tịnh tiến khí huyết."
Thông qua những kiến thức ở tu tiên giới, Phương Tịch thậm chí còn phát hiện ra những dòng khí huyết cuồng bạo vậy mà còn tạo ra những tổn thương nho nhỏ đối với thân thể của hắn.
Nếu như mặc kệ thì bình thường cũng không có cảm giác gì, thậm chí còn không ảnh hưởng đến việc luyện võ sau này. Nhưng nếu như tích lũy đến một trình độ nhất định thì chắc chắn sẽ như một bức tường đã đầy lỗ hổng mà nhanh chóng sụp đổ.
"Cũng may là ta có thể nội thị thân thể để biết được biến hóa từng chút một trong cơ thể của mình, nếu vậy trước tiên ta liền ưu tiên tiến hành trị thương đi."
Đây là chỗ ưu việt của tu tiên giả.
Phương Tịch không chỉ phát hiện kinh mạch của hắn bị tổn thương, mà ngay cả một ít ám thương cùng độc tố do lúc trước tu luyện độc chưởng tích lũy cũng đều bị hắn nhanh chóng tìm được để sau đó trị liệu bài độc.
Bởi vậy mà tố chất thân thể của hắn đã vượt xa võ giả đồng cấp, sức lực cũng vượt quá sự tưởng tượng.