Phương Tịch trở lại cư xá của mình và mở ra cửa phòng.
Gian phòng của hắn rất lớn, ngăn cách thành các loại phòng nhỏ như phòng khách, phòng ngủ, phòng tu luyện,. . .
Có chút khu vực bờ rào hắn sẽ còn trồng chút linh thực, lợi dụng đến cực hạn.
Phương Tịch đi vào phòng bếp lấy ra một chút lương thực hỗn tạp để nấu ăn.
Linh mễ tất nhiên sẽ là Bích Ngọc Trúc Mễ, từng hạt giống như ngọc thuý, hiện ra một mùi thơm, dù chỉ là gạo trắng thô lương hỗn tạp nhưng vẫn như cũ ăn rất ngon, hương vị cũng mười phần thơm ngọt ngon miệng.
Đặc biệt là sau khi ăn xong, trong bụng ngoại trừ ấm áp ra còn có một cỗ linh khí nhàn nhạt dâng lên.
Nhân cơ hội tốt này Phương Tịch lập tức đi vào phòng tu luyện để bế quan khổ luyện công pháp.
Sau nửa canh giờ, Phương Tịch mở to mắt và cười khổ một tiếng: "Cái Trường Xuân Quyết này thật là gian nan, khổ tu một năm mà ta khó khăn lắm mới khống chế được tu vi của nguyên chủ. Ngay cả Luyện Khí tầng ba đỉnh phong mà đều không có nhìn thấy, chớ nói chỉ là nhảy vọt lên Luyện Khí trung kỳ! Thật là quá khó đi...."
Hắn một bên thở dài và một bên vểnh tai lắng nghe động tĩnh chung quanh, rồi lại móc ra một tấm bùa chú dán tại trên tường gỗ của phòng tu luyện.
Đây là Hộ thân phù nhất giai hạ phẩm, có lực phòng ngự nhất định, mà điều trọng yếu nhất chính là nó có thể ngăn cách âm thanh và sóng linh khí!
Về phần thần thức của Trúc Cơ kỳ thì nó mặc dù phòng hộ không được, nhưng nếu như lọt vào thần thức quét lướt thì cũng sẽ lập tức bạo nổ để nhắc nhở cho tu sĩ.
Làm xong hết thảy về sau, trên mặt Phương Tịch khôi phục lại vẻ bình tĩnh rồi vỗ tay phát ra tiếng.
Đùng!
Trong nháy mắt hắn đã đi tới một chỗ khác.
Trong gian phòng này xa hoa truỵ lạc, ấm áp như xuân, một tòa lư hương màu tử kim thiêu đốt lên ninh thần hương liệu tốt nhất.
Ghế dựa chế tạo từ gỗ tử đàn mềm mại thoải mái dễ chịu hợp lòng người, Phương Tịch đi tới và nằm xuống.
Mà nương theo ngón tay của hắn huy động, một cái máy điều hoà không khí do tu tiên giả tự chế được mở ra, khiến cho trong phòng từ đầu tới cuối duy trì nhiệt độ và độ ẩm thích hợp.
Sau khi nằm đủ, Phương Tịch tiện tay ném đi áo bông rách, đổi lại mặc vào áo gấm hoa phục, càng để hắn tôn lên khí chất thiếu niên ngọc thụ lâm phong, phóng khoáng ngông ngênh.
Phương Tịch mở ra cửa phòng, một vầng ánh nắng chói mắt vương xuống, bên ngoài rõ ràng là một chỗ trạch viện phú quý cực lớn.
Trong một cái chớp mắt tựa hồ đã đổi qua vùng nhân gian khác. Nhưng trên thực tế cũng chính là như vậy!
Khóe miệng Phương Tịch phác hoạ ra nụ cười.
Người bị bức ép đến mức nóng nảy thì chuyện gì cũng đều làm ra được, bao quát cả người xuyên không!
Phương Tịch đã xuyên không nhưng lại không hoàn toàn là xuyên không. Hoặc có thể nói hắn xuyên 2 lần!
Hồi tưởng lại lần thứ nhất xuyên không, Phương Tịch vẫn như cũ lòng còn sợ hãi.
Đó là một buổi tối vào nửa năm trước, Phương Tịch đã xuyên không mấy tháng và giống như một con thú nhỏ cảnh giác, hắn luôn cẩn thận từng li từng tí duỗi ra xúc giác hướng khắp bốn phía để dò xét tình huống của phường thị Thanh Trúc sơn.
Hắn đã có tu vi thấp mà còn không có hoàn toàn nắm giữ di trạch của nguyên chủ, có lẽ ngay cả lão Mạch Luyện Khí tầng hai kia mà hắn cũng đều đánh không lại!
Mà ngay tại đêm đó có tu sĩ tập kích khu nhà lều của bọn hắn. Dù sao khu nhà lều này cũng không có thủ sơn đại trận che chở, đồng thời các linh nông phần lớn có tu vi thấp.
Mặc dù đều là quỷ nghèo nhưng có chút tu sĩ trời đánh ngay cả quỷ nghèo cũng đều cướp đoạt!
Dù sao thi thể hay thậm chí là huyết nhục, xương cốt, hồn phách của tu tiên giả cũng đều rất đáng tiền.
Lúc đó Phương Tịch nghe thấy phía ngoài đầy tiếng la giết, cùng nhìn thấy mấy tên tu sĩ áo bào đen che mặt bắt đầu giết chóc từng cái gian phòng mà bị dọa đến phát run, cảm giác giống như cá nằm trên thớt gỗ vậy.
Loại cảm giác này kích thích hắn thật sâu, để cho hắn thức tỉnh bàn tay vàng của mình!
Bàn tay vàng này cũng không có bất luận sự hiển hiện và nhắc nhở gì, nhưng Phương Tịch phát hiện hắn có thể xuyên không đến một thế giới khác!
Phương Tịch không chút do dự mà lập tức lựa chọn xuyên không. Sau đó hắn liền đi tới một cái thế giới tên là Đại Lương.
Phương Tịch lười biếng duỗi lưng một cái, trong lòng yên lặng cảm nhận. Loại cảm thụ tử vong trong khoảng cách gần thì hắn cũng không muốn tiếp tục thể nghiệm lần thứ hai.
Mà bây giờ Phương Tịch muốn trước tiên đi hưởng thụ một phen thật tốt.
Khóe miệng hắn bỗng nhiên hiện ra nụ cười ý vị thâm trường.
Căn cứ mấy lần xuyên không điều tra trước đó, cái thế giới tên là Đại Lương này cũng không có tu tiên giả tồn tại.
Đồng thời hai bên thế giới có tốc độ thời gian trôi qua với tỷ lệ một với một, chỉ là ngày đêm có chút khác biệt. Nói cách khác, bên kia ban đêm thì bên thế giới Đại Lương sẽ là ban ngày.
Ở chỗ này do một tên hoàng đế phàm nhân thống trị hết thảy quốc gia. Mà ở trong vùng hoang dã thì sinh tồn một đám sinh vật tên là yêu ma.
Dựa theo cách nhìn của Phương Tịch thì yêu ma là một chút Yêu tộc có huyết thống không tinh khiết, có lẽ còn có một số quái vật đang ẩn tàng.
Người cẩn thận như hắn nên sẽ không ra ngoài đi săn bắt yêu ma, mà là đi tìm một cái thành trì của phàm nhân tên là Hắc Thạch thành để ẩn núp.
Vàng bạc của phàm nhân tại tu tiên giới Nam Hoang chỉ là một loại nguyên vật liệu bình thường nhất, một viên linh tinh liền có thể đổi được rất nhiều. Nhưng ở thế giới Đại Lương thì lại ngoài ý muốn dùng rất tốt.
Do đó không qua bao lâu tại khu nhà giàu của Hắc Thạch thành đã có thêm một vị phú hào tên là Phương công tử.