Chương 23: Lòng Tham Không Đáy

Đầu mùa xuân, tại các khu nhà của các linh nông, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ vui mừng. Có người còn thay quần áo mới giống như muốn đi tham gia lễ hội gì đó.

Phương Tịch đi giữa rừng trúc, tay phải tùy ý vung lên Thanh Hòa kiếm bay ra, chém xuống một đoạn trúc.

Hắn gõ gõ ống trúc, nghe hồi âm bên trong hài lòng gật đầu nói: "Linh mễ chín rồi."

Ngay sau đó, Phương Tịch trực tiếp đốt lửa trên mặt đất để thiêu đốt ống trúc.

Thời gian trôi qua, một mùi thơm ngát trộn lẫn mùi linh mễ và trúc cũng chậm rãi tràn ra.

Đây là một cách ăn khác của gạo Linh Trúc, linh mễ sẽ được làm thành cơm ống trúc.

Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn đợi ở trong rừng trúc, chủ yếu chính là muốn chăm sóc linh mễ một cách cẩn thận, cùng với phòng ngừa một ít tiểu tặc thậm chí là sâu hại.

Vì thế, trong khoảng thời gian này Phương Tịch cũng không có đi qua Đại Lương.

Đến hôm nay hắn rốt cuộc đã có thu hoạch!

Bốp!

Sau một lúc lâu, ống trúc rạn nứt nổ tung, hiện ra bên trong tràn đầy linh mễ chín thơm.

Hạt gạo vừa chín tới to tròn vừa rơi vào trên đầu lưỡi quả thực muốn tan ra, đặc biệt là mùi vị thơm ngát kia như thẩm thấu vào ruột gan.

Sau đó lại phối hợp với thịt khô mà Phương Tịch tự mang theo, đây đơn giản chính là một bữa cơm không tồi.

Sau khi ăn no, Phương Tịch cảm nhận được linh khí tràn đầy trong cơ thể, hắn không dám chậm trễ mà vội vàng vận chuyển một lần Trường Xuân Quyết.

Không chỉ có như thế, trong lúc vận chuyển công pháp, tay hắn lại bày ra tư thế tu luyện song chưởng.

"Chậc chậc... Tiểu Phương, ngươi đang luyện thể sao?" Thời gian không biết đi qua bao lâu, khi đang có chút đắm chìm vào trong tu luyện, Phương Tịch nghe được một đạo âm thanh vui vẻ mà vội vàng ngẩng đầu lên.

Hắn liền nhìn thấy một chiếc pháp khí Thiết Diệp Chu từ giữa không trung đang chậm rãi hạ xuống rồi từ phía trên đi xuống một người.

Đối phương là một tên nam tử mập mạp chừng ba mươi tuổi, mặc một bộ ngoại phục màu xanh da trời, trên mặt cười híp mắt thoạt nhìn thập phần giàu có.

Phương Tịch thấy vậy liền vội vàng đình chỉ tu luyện, đứng dậy cười nói: "Bái kiến Tư Đồ quản sự."

Thấy người tới chỉ nhìn mình nên hắn lại vội vàng cười nói: "Ta chỉ là nhàn rỗi vô sự nên mới tu luyện một chút võ học phàm nhân mà thôi, đã làm trò cười cho người trong nghề rồi."

Tên mập mạp áo xanh này tên là Tư Đồ Anh, là người của Tư Đồ gia, chủ quản một bộ phận linh điền.

Đối với rất nhiều linh nông trên núi mà nói hắn chính là hoàng đế nắm giữ quyền sinh tử.

"Ừm, mảnh linh trúc này phát triển không tệ, hẳn là ngươi chăm sóc nó rất tận tâm." Tư Đồ Anh đi giữa rừng trúc quan sát linh mễ phát triển mà hơi gật đầu nói.

"Đâu có đâu có, chủ yếu vẫn là do Thanh Trúc Sơn là nơi địa linh nhân kiệt, linh khí dồi dào, cho nên linh mễ mới lớn lên tốt như vậy." Phương Tịch một bên liến thoắng một bên dùng tay còn lại lấy ra một cái túi gấm nhỏ đưa qua. Trong túi gấm này là mấy viên linh tinh còn sót lại của hắn.

Tư Đồ Anh nhẹ nhàng tiếp nhận, hắn căn bản không cần mở ra xem mà cũng biết số lượng cụ thể, biểu tình trên mặt hắn trở nên càng thêm nhu hòa, nói: "Hảo tiểu tử, hiểu chuyện đấy! Đã như vậy chúng ta liền bắt đầu thu hoạch đi."

Tình cảnh này để cho Phương Tịch không khỏi nghĩ đến kiếp trước, dường như loại tình tiết bợ đỡ này cũng có ghi chép trong sách giáo khoa thì phải.

Tại thời cổ đại, những tên địa chủ vào lúc thu hoạch của tá điền cũng đều huênh hoang vậy sao?

Bởi vì hai người đều là tu tiên giả cho nên việc thu hoạch diễn ra rất nhanh.

Rầm rầm rầm!

Từng mảnh rừng trúc nhanh chóng ngã xuống và hóa thành linh mễ.

Sau đó chỉ thấy Tư Đồ Anh từ bên trong túi trữ vật lấy ra một cái cân và bắt đầu cân đo trọng lượng.

Pháp khí trữ vật!

Phương Tịch nhìn chằm chằm vào bên hông Tư Đồ Anh, cái túi nhìn như tầm thường đó lại khiến cho hắn cảm thấy hâm mộ.

Loại pháp khí trữ vật này khó kiếm lắm!

Tư Đồ Anh gảy bàn tính toán nói:

"Năm nay thu hoạch không tệ, linh mễ thu hoạch tới hai trăm bốn mươi cân. Linh nông được một nửa cũng chính là một trăm hai mươi cân!"

"Năm nay giá Linh Trúc có tăng một chút, nếu ngươi bán ra phần của mình thì ta có thể linh động đưa cho ngươi bốn khối linh thạch."

Phương Tịch tính toán một chút và nhịn đau nói: "Ta giữ lại một nửa đi......”

Dựa theo hợp đồng thuê đất, hắn vốn có thể thu hoạch được một nửa, cũng chính là một trăm hai mươi cân linh mễ này. Linh mễ này nếu như muốn bán thì cũng chỉ có thể bán cho Tư Đồ gia. Tư Đồ gia ở phường thị cũng mở tiệm gạo, bởi vậy có thể hung hăng ép giá, độc chiếm thị trường gạo, khiến cho giá trị cũng không cao lắm.

Mà linh nông thường thường cũng phải tu luyện, bởi vậy đại bộ phận vẫn phải lưu lại. Tuy nhiên, Tư Đồ Anh há mồm còn muốn Phương Tịch bán phần của mình thì có chút lòng tham không đáy.