Sau một lát, Xà Lôi liền nhìn thấy đối phương giơ tay lên, động tác giống như đập ruồi vậy.
Bốp!
Xương chân Xà Lôi ngay lập tức liền gãy đứt đoạn mà kêu thảm một tiếng rồi bay ngược ra ngoài, đụng vào vách tường rồi mềm nhũn ngã xuống.
"Ngươi là... Quán chủ của võ quán Bạch Vân, Mộ Thương Long!" Xà Lôi rống giận một tiếng.
"Tất nhiên là lão phu rồi! Ngươi đả thương con gái của lão phu và còn muốn thương tổn Phương công tử nữa sao? Hành động bỉ ổi của ngươi thì thiên lý bất dung!" Mộ Thương Long quát lên.
Ông ta chừng năm mươi tuổi, dáng người khôi ngô, khuôn mặt đỏ tía, khí tức toát ra vẻ không giận tự uy.
"Sao ngươi lại ở đây?" Xà Lôi trợn tròn mắt hỏi.
"Đương nhiên là do bổn công tử bỏ ra năm trăm lượng bạc để mời ông ta tới rồi." Phương Tịch trả lời cho sự nghi hoặc của Xà Lôi.
Hắn muốn kiến thức một phen thủ đoạn của Võ quán chủ thì không có nghĩa là muốn tự mình ra tay. Hắn còn có thể dùng tiền để người ta triển lãm một phen cho hắn xem mà.
Sự thật đã chứng minh, có tiền quả nhiên có thể sai khiến cả ma quỷ. Chỉ là mấy trăm lượng bạc thôi mà đã mua được quán chủ của võ quán Bạch Vân ra tay một lần.
Mà lúc này, nghĩ tới Mộ Thương Long vừa ra tay mà trong lòng Phương Tịch cũng đang yên lặng tính toán:
"Võ giả khí huyết tam biến đứng tại trước mặt Võ quán chủ quả nhiên chỉ giống như đứa trẻ con, đúng là một loại thuế biến cả về chất và lượng trong tu vi."
"Các loại phương diện như tốc độ, sức mạnh, tố chất thân thể đều không phải một tên Xà Lôi có thể so sánh."
"Luận thực lực thì Võ quán chủ có thể so với tu sĩ luyện thể tầng một, tầng hai nhỉ?"
Cái này kỳ thật đã rất tốt rồi. Bởi vì luyện thể không chỉ cần công pháp mà còn cần tài nguyên. Một khi tu luyện thì đều cần có linh thạch, muốn luyện thể thành công thì mấy chục khối linh thạch để nhập môn cũng là tối thiểu rồi.
Mà Phương Tịch lại có thể ở Đại Lương dùng tiền bạc để mua được, đây mới là chỗ mà hắn coi trọng nhất.
Mộ Thương Long nhìn về phía Phương Tịch hỏi: "Phương công tử, tiếp theo chúng ta nên xử trí người này như thế nào? Xà Lôi đã trúng độc chưởng của ta nên sẽ khó có thể vận chuyển khí huyết, do đó hắn không cách nào chạy trốn."
Phương Tịch thở dài một tiếng: "Aiii... Ta cũng không muốn trở mặt với võ quán Hồng Xà, việc này vẫn nên làm lắng xuống trước tiên, không cần thông báo cho quan phủ. Hãy cử người đi một chuyến để mời quán chủ của võ quán Hồng Xà đến đây một chút đi."
Lúc này triều đình Đại Lương vẫn còn có chút uy hiếp. Ví dụ như loại hành vi này của Xà Lôi ít nhất cũng phải rơi vào đại hình, lưu đày sung quân.
Mộ Thương Long nghe xong lời nói của Phương Tịch thì không khỏi gật đầu.
Ngay sau đó bên tai hắn lại truyền đến lời nói của Phương Tịch: "Mộ quán chủ, ngày mai ta mời ngươi đứng ra làm chứng một chút nhé?"
"Cái này là tự nhiên, vì danh dự của các võ quán ở cái thành này nên ta cũng sẽ không để cho tên này dễ chịu đâu." Mộ Thương Long ngưng trọng gật đầu.
…
Quán chủ của võ quán Hồng Xà tên là Lục Xà, thích mặc hồng bào, dáng người thấp bé, tướng mạo bình thường, nhưng khi hắn cất bước tiến vào thì liền làm cho người ta có cảm giác vô cùng không thoải mái, giống như đang bị một đầu độc xà theo dõi vậy.
Phương Tịch nhìn xem vị quán chủ của võ quán Hồng Xà này mà ho khan một tiếng, nói: "Khụ… Lục quán chủ! Aiii... Xảy ra chuyện này thì ta thật tâm cũng không muốn a!"
Lục Xà mở miệng nói ra âm thanh khàn khàn: "Nếu không muốn thì vì sao ngươi còn không thả Xà Lôi ra và coi như không có việc gì phát sinh qua? Thay vì nói những thứ này không bằng nói ra điều kiện của ngươi đi!"
"Cái này... " Phương Tịch nhìn về phía Mộ Thương Long.
Mộ Thương Long ho khan một tiếng rồi nói: "Khụ… Lục Xà, việc này là người của võ quán ngươi không đúng trước, chúng ta cũng là nể mặt mũi của ngươi mà thôi."
Trên thực tế Mộ Thương Long đã sớm nhận tiền của Phương Tịch nên lúc này đã sớm nghĩ ra vài biện pháp để nói giúp cho Phương Tịch: "Theo ta thấy học phí mà võ quán Hồng Xà của ngươi đã thu của Phương công tử thì nên trả lại hết, đây là quy củ! Ngoài ra các ngươi còn phải bồi thường cho Phương công tử nữa!"
Lục Xà trừng mắt nhìn Mộ Thương Long rồi đột nhiên cười nói: "Được, được, được! Thì ra là võ quán Bạch Vân các ngươi muốn ra mặt giúp hắn!"
Trong thâm tâm ông ta cho rằng sau lưng chuyện này có đến tám phần bóng dáng của võ quán Bạch Vân vì muốn cướp đoạt tài sản cua Phương Tịch nên mới thiết lập ra cạm bẫy này.
Mộ Thương Long nhíu mày nói: "Phương công tử ngày sau sẽ không cần đi tới võ quán Hồng Xà để tầm sư học nghệ nữa, nhưng dù sao cũng đã học Hồng Xà Thối, vậy ngươi liền để cho Phương công tử giám định và thưởng thức Thần Ý đồ của võ quán các ngươi một ngày đi, đây coi như là bồi thường cho hắn chút đỉnh."
Lục Xà: “…”