Chương 1: Thần Bí Châu

Tại bên trong một khu rừng nhỏ có một tiểu nữ hài khoảng chừng bảy tám tuổi, gương mặt thanh tú toàn thân váy áo màu tím lại có chút cũ kĩ cùng rách rưới, nàng nằm dài trên khúc gỗ mục to tướng, bao bọc quanh thân gỗ là một chút rêu xanh cùng những chỗ thủng lởm chởm, tiểu nữ hài thư thái nằm thư giản bất giác lại đưa mắt ngắm nhìn bầu trời rộng lớn cùng xanh thẳm.

Trên gương mặt nàng có chút thích thú trong thoáng chốc lại hóa thành một vẻ mờ mịch cùng nghi hoặc, tay trái xoa xoa bụng, tay phải vẫn nắm chặt lấy cái sọt mây chất đầy gỗ, giống như sợ bị người lấy mất.

Thở dài một hơi, nàng lại dùng cái thân thể đau nhức cùng mệt mỏi này đi ra bờ suối, lúc này cũng là thời điểm nắng gắt, nàng nhặt củi từ lúc sáng sớm đến giữa trưa lại ra chỗ con suối nhỏ uống nước rồi lại về làng, một hành trình vô vị liên tục lặp đi lặp lại thật sự khiến nàng phát ngán.

Trong lòng lại thầm nghĩ nữ nhân phải mang trong mình chí lớn thì mới có thể đi đến đỉnh phong được, nàng luôn tự nhắc nhở bản thân như vậy luôn muốn rời làng tìm kiếm con đường khiến bản thân biến cường , nhưng nghĩ đến phụ thân nàng lại không nỡ.

Chỉ mất chút thời gian nàng đã đến một con suối nhỏ, trước mắt nàng là một dòng suối trong vắt chỉ đứng từ đằng xa nàng đã cảm nhận được sự mát mẻ cùng thoải mái, mỗi khi nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong lòng nàng lại có chút dịu đi, những mệt mỏi cùng nóng bức lúc nảy giống như đều bị cuốn trôi theo dòng nước, khiến nàng giờ đây giống như được thanh tẩy, tiến về phía một gốc cây gần đó nàng liền nhẹ nhàng đặt sọt mây xuống, giống như trút bớt được gánh nặng

Nàng lau đi mồ hôi trên tráng lại nhanh chóng chạy về phía con suối hai tay vớt một ngụm nước liền đưa vào trong miệng, cái mát lạnh của nước suối tràn vào trong khoang miệng như muốn xoa dịu cái cổ họng khô khốc của nàng, lại không kiềm chế hai tay nàng bất giác vớt thêm một ngụm rồi lại một ngụm thoáng chốc cái bụng trống rỗng ban đầu giờ đây lại bị chất đầy nước.

Ngồi bệt xuống lớp đất đá, nàng thản nhiên lấy tay xoa xoa cái bụng tròn trĩnh, đúng là nàng đã đỡ khát rồi nhưng mà cái nóng này như muốn xâm chiếm tâm trí nàng như muốn thiêu cháy thân thể nàng, trong lòng thầm xin lỗi phụ thân còn nàng thì lại nâng người đứng dậy lao nhanh như cắt xuống nước, cảm giác sự mát lạnh của nước suối dưới chân cùng cái nóng bức của trưa hè.

Hai loại cảm giác như xung khắc một bên là địa ngục một bên là thiên đường, đương nhiên nàng không phải quỷ nàng chọn thiên đường, càng lúc nàng càng tiến lại gần trung tâm khe suối, đảo mắt nhìn xung quanh vô tình nàng lại nhìn thấy một đóm sáng to bằng một nắmtay nằm ở phía bên kia con suối, tâm tính hiếu kỳ lại nổi lên trong nàng, quên đi chuyện tắm rửa, nàng cố gắng tiến về phía đóm sáng.

Đến khi lại gần nàng liền nhìn thấy một viên lam châu lớn bằng lòng bàn tay đang phát sáng, một loại sáng rực đến chói mắt, nàng nhìn nó một lát thì hào quang màu lam nhạt dường như đang chầm chậm vụt tắt, nhìn vào viên châu hồi lâu trong lòng nàng có chút hiếu kỳ cùng sợ hãi, sợ vì trước đây nàng chưa từng thấy qua thứ kỳ lạ như vậy bao giờ, hiếu kỳ là vì viên châu này có thể phát ra một loại anh sáng tà dị, có khi đây liền là một viên thần châu.

Suy nghĩ hồi lâu nàng liền đưa tay bắt lấy viên châu này, vừa chạm tay vào bề mặt nhẵn bóng cùng tròn trịa của nó thì viên châu này đã xuất hiện một cỗ lực hút vô cùng cường đại, trong nháy mắt nó liền kéo nàng vào trong một không gian kỳ lạ.

Đưa mắt nhìn xung quanh lại thấy vô số tảng băng dày bên trong từng tảng từng tảng băng này lại chứa một vài đồ vật vô cùng kỳ dị, có tảng băng bên trong chứa cung lại có tảng là rìu cùng kiếm, đây là một không gian vô cùng quỷ dị, tại đây không thể nào phân biệt ngày và đêm chỉ biết ở đây không mây trời, không sơn thủy, không tồn tại một chút khái niệm thời gian.

Nhìn chúng một hồi lâu nàng lại hiếu kỳ ngắm nhìn một nữ tử xinh đẹp tóc dài xõa vai, nữ nhân đó khoác lên mình một bộ váy dài màu xích huyết vô cùng lộng lẫy, nhưng không phải khiến người nhìn cảm thấy nàng ta là người kiêu ngạo, mà càng là ngược lại nhìn vào nàng ta lại khiến trong lòng mình có thêm một loại cảm giác ấm áp cùng dễ gần, nhìn vào gương mặt đó cùng đôi mắt đó, nữ nhân này chính là người xinh đẹp nhất nàng từng thấy tính sau phụ thân nàng.

Tiểu nữ hài chầm chậm bước tới giống như hút hồn càng giống như mê mẩn, bất giác nàng lại đưa tay chạm vào tảng băng dày, cái lạnh xâm nhập vào da thịt liền khiến nàng bừng tỉnh, đưa mắt nhìn xung quanh thì vẫn là vô số tảng băng dày to tướng, trong lòng nàng bắt đầu có chút lo lắng, vì rất có thể nàng sẽ mắc kẹt tại đây một khoảng thời gian.

Nàng vừa quay lưng lại dự định rời đi, thì từ phía sau vang lên một tiếng răng rắc khi nàng ngoảnh lại thì tảng băng dày đang phong bế nữ nhân tuyệt sắc kia liền vỡ tan thành từng mảnh, khiến thân thể nàng ta lơ lững giữa hư không, một cỗ hàn khí như tràn lan sâm chiếm tâm trí nàng lại như muốn băng kết máu huyết đoạt lấy sinh cơ của nàng, gương mặt sợ hãi hàm răng nghiến chặt.

Toàn bộ vẻ ngây thơ cùng đáng yêu vừa rồi đều bị thay thế bằng vẻ sợ hãi cùng giãy giụa cầu sinh, nữ nhân kia chầm chậm mở mắt, trong ánh mắt kiều diễm kia là một chút mê mang nhưng lại lộ vẻ cơ trí khác thường, trong nháy mắt thở ra một ngụm trọc khí, nàng liền thu lại toàn bộ hàn khí xung quanh, đưa mắt nhìn về phía tiểu nữ hài đang run rẩy dùng vẻ mặt sợ hãi nhìn nàng.

Đôi môi đỏ mọng cùng ánh mắt mơ hồ chất chứa nghi hoặc khẽ hỏi.

- "Sợ sao? "

Tiểu nữ hài chầm chậm lắc đầu, khịt mũi một cái rồi lấy lại bình tĩnh, quả nhiên tiểu nữ hài này tâm tính không phải dạng thường, đứng trước tình cảnh sinh tử này mà nàng ta lại có thể lấy lại bình tĩnh nhanh như vậy, không biết là nên nói sức chịu đựng nàng ta tốt hay nàng ta quá ngốc đây.

Gương mặt lộ vẻ hiểu rõ, nữ tử xinh đẹp nhẹ nhàng nâng tay hướng về phía tiểu nữ hài điểm một chỉ, trong nháy mắt liền khiến không khí xung quanh đây trở nên ấm áp.

Tiểu nữ hài thấy vậy cũng thở phào một cái rồi cuối đầu.

-" Đa tạ tỷ tỷ."

Nữ nhân kia có chút nhíu mày, tỷ tỷ sao, cái cách xưng hô này vài vạn năm qua cũng không còn ai dám dùng với nàng rồi, có chút khó nói nhưng nàng cũng nhanh chóng bỏ qua, đưa mắt nhìn về phía dưới ngực của tiểu nữ hài này, nàng liền hiểu rõ lý do tiểu nữ hài này có thể sống sót dưới cỗ hàn khí dày đặc như vậy, tiểu nữ hài này bên trong người nàng ta có Tổ Long Cốt.

-" Tiểu hài, nói bổn tọa biết tên ngươi là gì."

Tiểu nữ hài ban đầu có chút lắp bắp nhưng một lát sau lại nhanh chóng trả lời:

-"Muội... Tên muội là Lộ Tiểu Hy."

Nữ nhân xinh đẹp có chút nhíu mày họ Lộ sao? Có chút quen thuộc, dường như nàng đã nghe qua họ này ở đâu rồi, không suy nghĩ nhiều nàng liền từ trên không từng bước tiến về phía tiểu nữ hài, mỗi khi nàng bước một bước thì trong hư không lại ngưng kết một bậc thang bằng băng vừa trong suốt vừa mỹ lệ, cứ vậy nàng thong thả vừa đi vừa đánh giá Lộ Tiểu Hy, một lát sau tại thời điểm nàng đứng đối diện với Lộ Tiểu Hy liền mở miệng nói:

-" Lộ Lộ mẫu thân ngươi tên gì."

Sở dĩ nàng hỏi như vậy là vì trong ký ức mơ hồ vừa thức tỉnh dường như xuất hiệndanh tính một nữ nhân họ Lộ, có lẽ là Cổ Tiên, Cổ Ma, cũng có thể chỉ là một tu sĩ nhỏ bé nhưng không sao, gặp lại hậu duệ của cố nhân cũng có chút thích thú.

Lộ Tiểu Hy nghe cách xưng hô như vậy trong nháy mắt có hơi nhíu mày rồi lại nhanh chóng lộ vẻ tươi cười đáp: " Muội không có mẫu thân, từ nhỏ muội đã sống cùng với phụ thân trong làng Yên Sơn rồi, mọi người ở đó rất tốt với muội, tỷ có muốn đến đó chơi không?"

Lộ Tiểu Hy như sực nhớ ra gì đó, nhanh chóng nhìn nữ nhân xinh đẹp với vẻ mặt mong chờ hỏi:

-" Tiên nữ tỷ tỷ này, tỷ tên gì vậy? Lão sư nói với ta rằng khi hai người gặp mặt nhau mà một người không báo tục danh thì rất là thiếu thiện cảm đó!"

Nữ nhân xinh đẹp cũng chỉ cười cười, chẳng lẽ nàng còn không nhận ra cái tiểu nữ hài này đang cố tình lẫn tránh vấn đề về mẫu thân sao, nếu vậy thì vài vạn năm tu đạo của nàng cũng thật là không xứng đáng, nữ nhân xinh đẹp có hơi ngồi xổm xuống, để nàng ta có thể nhìn thấy rõ ràng hơn gương mặt đáng yêu của tiểu nữ hài này, nàng lộ ra ý nuông chiều thứ tình cảm mà một yêu tôn như nàng không nên có.

-" Ta gọi Nạp Lan Yên Nhiên."