Chương 1: Chuyến Thăm Quan

Tại trường tiểu học Springfield hôm nay là một ngày đặc biệt, khi lớp của Bart Simpson có một chuyến thăm quan tới nhà máy năng lượng của nơi này. Nơi mà hiện giờ bố của Bart đang làm kiểm soát viên. Đám trẻ tụ tập lại một đám giữa sân trường, nhộn nhịp chơi đùa. Mỗi lần lớp được đi đâu là lũ trẻ lại như vậy ồn ào và mất trật tự. Cô Krabappel muốn nói gì đó, nhưng bó tay chịu trận không thắng nổi lại sự ồn ào của lũ trẻ.

Cô giơ nay túm lấy chiếc còi trên cổ, thôi một hơi thật mạnh. Tuýt.. Tuýt… Lũ trẻ nghe thấy thế dừng lại. Không dám nói nữa, quay lại nghe lời cô giáo. Thấy lũ trẻ đã im lặng, cô Krabappel gật đầu một cái rồi mới cất lời nói.

-Cảm ơn các em đã lắng nghe. Chuyến đi lần này cô không muốn các em nhốn nháo như lần tới Nhà Tù Liên Bang Springfield. Vì thế cô muốn các em tất cả đều cư xử một cách đúng mực.

Cô nhìn quanh một vòng khi nói thế, và khi nhìn tới lượt của Bart cô cười đằm thắm nhắc nhở riêng.

-Đặc biệt là em đấy, Bart Simpson.

Có vẻ không phục điều gì đó. Bart liền nói lại ngay

-Cô Krabappel, em đâu có mở chiếc cửa đó.

Hôm đó tại nhà tù, hai bên xà lim có chút xích mích với nhau. Đúng lúc đó không biết bằng một cách thần kì nào chiếc cổng sắt giữa hai bên được mở ra. Mà lúc đó lớp của Bart cũng vừa hay có mặt ở phòng điều khiển xà lim. Gần với công tắc mở xà lim nhất lúc bấy giờ lại là Bart. Nên thế nên cô Krabappel rất để ý cậu học sinh này.

Đúng lúc này xe buýt của nhà trường tiến tới. Tài xế xe buýt Otto thò đầu ra cửa sổ cười xin lỗi với mọi người.

-Xin lỗi các bạn trẻ nhé! Tôi đến hơi muộn một chút!

Cô Krabappel cũng không muốn mất thì giờ nữa. Vỗ tap chóp...chóp.. bảo lũ trẻ lên xe.

-Nào các em điểm danh lên xe nào.

-Vâng thưa cô Krabappel.

Lũ trẻ đồng thanh nói. Bart thì tranh thủ chào chú Otto một cái.

-Chú Otto ơi!

Thấy Bart, Otto hào hứng cười chào lại cậu nhóc

-Ah! chào nhóc Bart!”

-Hôm nay chú có hình xăm nào mới không chú!?

Cậu nhóc vừa hỏi, vừa nhìn vào ống tay của Otto. Cậu nhóc biết tài xế của trường rất thích xăm hình,tuần nào cũng có một hình mới. Nên là lần nào gặp cũng nằng nặc hỏi xem có hình nào mới không. Nghe thấy thế Otto cười đáp.

-Cháu hỏi buồn cười quá đấy! Cháu biết không sáng nay chú thức dậy với thứ này đấy.

Vừa nói Otto vừa vén tay áo lên. Để lộ một hình xăm mới toanh, với hình một cái đầu lâu bị bổ làm đôi, xung quanh là hỏa ngục cháy hầm hầm. Mới nhìn thôi Bart cũng thấy thứ đó ngầu đến nhường nào rồi. Hai mắt cậu bé lấp lánh như vì sao, ước muốn sao mình cũng có một hình như vậy.

-Cháu cũng muốn một hình như vậy cơ!

Otto bỏ tay áo xuống, nghe thấy cậu bé nói thế cười đáp

-Đợi đến khi đủ 14 tuổi đi cháu!

Nghe thấy thế Bart liền ỉu xìu, mặt nhìn đất ngoáy ngoáy mũi chân. Cô Krabappel thò đầu ra hô:

-Bart! Bart Simpson! Em đâu rồi.

Nghe thấy thế Bart sực nhớ ra còn phải lên xe. Vội vàng chạy lên xe buýt, vừa lên cậu đã thấy tất cả các ghế đã chật kín người ngồi rồi chỉ còn thừa mỗi chỗ cạnh Wendell. Bart càng ưu xầu hơn, cầu xin cô giáo đừng để mình ngồi vào chỗ đó.

-Đừng mà cô Krabappel đâu cũng được trừ Wendell! Lần nào đi xe bạn ấy cũng ọe cả ý. Không có ý gì đâu Wendell!

Bart vẫy tay về phía cậu nhóc Wendell ngồi ôm bụng mặt thất thần ở gần cuối xe.

-Em lên sau và giờ còn thừa một chỗ ngồi vào đấy đi. Cô không muốn vì chuyện này mà cả đoàn phải dừng lại.

Bart buồn sầu bước tới ngồi xuống cạnh Wendell. Lúc nhóc thấy Bart chịu trận, bỏ cuộc ngồi xuống phá lên cười. Nhìn các bạn ai nấy cũng vui vẻ, còn cậu bạn cạnh mình thì thất thần, mặt mày khó chịu ôm bụng như chực chờ nôn thốc nôn tháo. Bart không khỏi buồn cho số phận của mình.

Chuyến xe bắt đầu lăn bánh, vừa chỉ mới thế thôi cậu nhóc Wendell đã cảm thấy bụng dạ không ổn rồi. Bart thấy thế liền đứng dậy, vẫy tay gọi cô giáo.

-Cô Krabappel! cô ơi!

-Bart, ngồi xuống! Em còn nói nữa là cô bắt em đứng trước lớp hát đấy!

-Thế em được chọn bài hát không ạ?

-Không!!

-Em sẽ hát bài “John henry the steel driving man”(*)

-Ôi không!

Rồi cậu bé cũng ngồi bịch xuống ghế không dám nói một lời nào nữa. Hai chị em song sinh ngồi đằng sau Bart thì cười hì hì, thảo luận nhau điều gì đó. Bart đã cảm thấy điều gì đó đáng ngờ rồi bất chợt chúng cù léc cậu. Khiến cậu phát ra tiếng kêu. Cô Krabappel quay ra với khuyên mặt giận giữ.

-Đủ rồi đấy Bart! Đứng lên hát cho tôi! Sao em không thể ngoan ngoãn như... như….

Đôi song sinh đằng sau đồng thanh, lên tiếng nói

-Như chúng em ạ, cô Krabappel!?

-Đúng.. Đúng như Sherri và Terri. Bao giờ em mới bằng chúng hả?

Bart nhăn mày quay lại đằng sau, với cái nhìn đầy căm thù hai chị em nhà này. Nếu chúng không phải con gái, có lẽ cậu đã nhào lên làm một trận rồi. Bart đành ngậm ngùi đứng lên hát. Và tất nhiên cậu sẽ không hát như bình thường rồi, những câu hát bị cậu chế sao cho hài hước.

Nghe xong cô Krabappel bực mình bảo cậu dừng lại. Dù sao cũng đã đến nơi rồi, phải nghe cậu nhóc tra tấn lỗ tai nữa chắc cô Krabappel không chịu được mất. Bart thấy cuối cùng mình vẫn dành chiến thắng cười hì hì ngồi xuống. Quay sang nhìn Wendell có vẻ như cả chặng đường cậu bé chưa nôn chút nào. Bart vỗ vai cậu nhóc cười định khích lệ vài câu:

-Heey Wendell, nhìn cậu kìa cậu đã làm được rồi này!

Vỗ xong một tiếng Wendell như được mở công thoát nước vậy. Mọi khó chịu trong người, tất cả đều theo đường miệng mà ra. Một bãi nôn to đùng, phun đầy lên cả ghế trước. Mọi người liền chen nhau chui ra khỏi xe, để tránh ngửi phải cái mùi kinh tởm đó.

Sau vụ nhốn nháo đó, cả lớp tập trung lại tiến vào bên trong nhà máy. Cả lớp được nghe một buổi thuyết trình về năng lượng hạt nhân, còn được xem phim thuyết minh nữa chứ. Cả lớp hào hứng hơn hẳn. Nhốn nháo ngồi vào phòng chiếu bóng.

Tiếp đó là chuyến thăm quan cơ sở làm việc, dẫn đường là Waylon Smithers cánh tay phải của chủ tịch nhà máy Mr. Burns.

-Nếu các cháu nhìn qua cửa sổ bên phải, thì các cháu sẽ thấy dòng nước quay về với tự nhiên một cách an toàn,

Đi đến đây có vẻ như hôm nay chị em nhà Sherri quyết định trêu chọc Bart đến cùng.

-Bart, bố tớ bảo bố cậu vô dụng lắm hả?

-”Vô dụng” là gì thế?

Dù biết ý chúng cậu vẫn giả ngu, để không phải nghe chúng nói. Dù không thích bố mình, nhưng cậu vẫn không muốn chúng nói xấu ông già nhà mình. Nhưng có vẻ chúng không tha cho cậu

-Tức là bố cậu chỉ toàn luyên thuyên và gặm bánh donut chứ chả làm được việc gì ra hồn cả.

……………………..

Homer giờ thì đang ngồi vắt chân lên bàn thưởng thức chiếc donut vòng tròn vị socola. Bông nhiên cảm nhận được điều gì đó, Homer đánh một cái hắt xì. Nước mũi, nước miếng dính hết lên cả chiếc bánh. Nhưng Homer vẫn chén một cách ngon lành cành đào.

Làm xong chiếc bánh Homer không ngại tặng kèm một tiếng rắm… Bủm..

-Phiu, quả là một chiếc bánh chiên tuyệt vời. Ah! mà này lớp con tôi sẽ đi qua đây trong chuyến đi nghiên cứu. Không biết chúng đã đi qua chưa nhỉ!?

Homer quay sang hỏi vị đồng nghiệp đang che mũi vì mùi vừa nãy. Anh ta xua đi chút không khí xung quanh, vội vàng vớ cốc rót một li cafe uống xua tan mùi vừa rồi.

-Simpson anh không thể ý tứ hơn được ah! Và anh muốn chúng thấy anh ngồi phì mông ở đây và nhai chiếc bánh đó. Thế thì thà anh cho chúng nó ngắm nhà anh có phải hơn không?

Homer cũng chả ngại khi đồng nghiệp nói thế, uống một li cafe mạnh. Gật đầu đồng ý nói

-Anh nói đúng, tôi phải tự đi xem thế nào đã!

Homer liền leo lên chiếc xe golf không mái, lái thẳng ra chỗ bọn trẻ thăm quan. Ngồi lên xe y phóng đi như bay với vận tốc trên dưới 10 km/h. Tới khu xử lý khí thải, Homer đánh một cú cua như trên đường đua công thức một.

Đứng trên cao Bart thấy bố mình liền vẫy tay gọi to

-Bố ơi, con ở trên này nè!

Nghe thấy thế Homer liền nhìn xung quanh tìm kiếm bóng con. Tay vừa cầm một chiếc donut vừa lái. Thấy con mình Homer giơ cả hai tay lên đáp lại.

-Oh! Chào con!

Đúng lúc đó không để ý tông phải ống dẫn khí. Homer văng ra khỏi xe, va đập vào ống khí. Tiếng chuông báo động reo lên… Ú.ú...Ú… Các nhân viên gần đó liền vội vàng khóa lại van khí. Rất may khí trong ông cũng không phải khí độc, nếu không hậu quả khó lường a.

Homer ôm đầu đứng dậy, ngơ ngơ không hiểu chuyện gì xảy ra. Một giám sát viên bực mình chạy tới hét.

-Ai chịu trách nhiệm cho việc vừa rồi thế?

Mọi người liền chỉ vào Homer.

-Biết ngay là anh mà Simpson.

-Nhưng thưa ngài, tôi……..

-Tôi không muốn nghe anh giải thích. Anh bị sa thải!

(*) -Một bài hát có thật của mỹ, giai điệu cũng không tới nỗi nào. Không biết vì sao Bart ngại hát nó?

-Câu chuyện được lấy cảm hứng từ tập 3 phần 1 của phim The Simpson. Các bạn có thể vừa xem lại.