Chương 12: Một thanh katana

........

............

Sau nhiều "chuyện" đã xảy ra. 

Hiện tại.......tôi và cô ấy đã mặc lại quần áo đầy đủ

Cô ấy mặc trên người bộ y phục nữ tu màu lam, khuôn mặt tươi cười, tuy nhiên phần "phía dưới" lại đang run run, cứ như là cô ấy có thể ngã bất cứ lúc nào. 

Thật là!!

Tôi lại gần, đặt tay lên xoa đầu cô ấy một cách nhẹ nhàng.

Cô ấy nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác xoa đầu từ bàn tay tôi. 

Sau khi xoa đầu được một lúc, tôi cười nói

-Anh không biết em đến đây để "phạt" anh cái gì nhưng anh thấy người bị "phạt" lại chính là em.

Cô ấy bất ngờ phồng má lên trông y như một đứa trẻ 

-Hứm!~

Phêeeee thật

Không kiềm chế được, tôi nhẹ ôm cô ấy vào lòng và nói nhỏ. 

-Vậy anh đi nhé! Cô vợ cả ngốc nghếch của anh. 

Nói xong, tôi vẫy tay tạo ra một vết nứt giống như lần trước và đi vào. 

......

Tiềm thức tôi trở lại với thể xác, tôi nhìn quanh mình

Hừm!! 

Vậy thời gian đã trở lại rồi nhể? 

Mà~mình nhanh về nhà trọ thôi.

Nếu không, thì cô nô lệ ấy tỉnh giất mất

......

Về đến nhà trọ 

Tôi mở cửa vào, dì chủ nhà thấy thế chào tôi.

-Ô! Cậu về rồi à, ông chồng tôi đi chợ rồi nên cậu cứ tự nhiên mà dùng bếp. 

-A...lát nữa cháu sẽ dùng. Cám ơn dì rất nhiều 

-Ồ! Không có gì đâu. Tại cậu cậu cũng rất là lễ phép mà. 

Cuộc nói chuyện kết thúc một cách nhanh chóng, tôi ngay lập tức trở về phòng

Không biết cô ta tỉnh dậy chưa nhỉ? 

Mở cửa phòng ra, hình bóng của một cô gái với mái tóc vàng ngắn đang ngồi trên giường ập vào mắt tôi.

Hừm~!!

Cô ấy trong như đã khoẻ lại rồi nhể? 

Tôi chậm rãi tiến về phía cô ấy

Thấy vậy, cô ấy rụt rè nép sát mình vào một góc phòng

Tôi ngồi xuống giường của mình để cho cô ấy an tâm và nói

-Không sao đâu. Tôi không làm gì cô đâu

Tôi nghiêng đầu nở nhẹ một nụ cười và nói. 

-Tên của cô....là gì nhỉ? 

Tôi vẫn cứ hỏi, mặc dù là mình biết rồi

Lúc đầu cô ấy vẫn còn e ngại, nhưng thấy tôi vẫn cứ kiên nhẫn nhìn cô nên cổ mới rụt rè nói

-Alisa

Một giọng nói nhỏ nhẹ lẫn một chút gì đó hoảng sợ

Tôi hỏi lại

-Chỉ Alisa thôi à! 

Cô ấy chậm rãi gật đầu

Vậy là cô ấy muốn giấu đi cái họ của mình à

-Vậy à! Mà cô đã khoẻ hẳn chưa, có còn đau ở đâu không? 

Cô ấy bất ngờ nhìn tôi, tự nhiên một giọt nước mắt lăn trên má cô. 

Ể? 

Hả hả?

Sao cô ấy lại khóc nhể? 

Mình đã làm gì sai à? 

Dùng một giọng rưng rưng nói với tôi

-Anh.....là người đã mua tôi à? 

-Hả? À...ukm. Tôi là người đã mua cô từ cửa hàng nô lệ. 

Nghe thấy câu trả lời, gương mặt cô ấy có chút thay đổi

-Tại sao? 

-Hửm? Cô muốn nói gì? 

-Sao anh lại mua tôi. Tôi vốn dĩ chỉ là thứ bỏ đi.......tôi đã nghe bác Zin nói rằng mình chỉ còn sống được một đêm nữa thôi.......tôi.....tôi đã chuẩn bị tinh thần cả rồi. Thế mà.....thế mà.....

Cô ấy nói khi hai hàng lệ đã chảy dài trên má

-Nếu cô muốn nói về chất độc đó thì cô yên tâm đi. Tôi đã chữa nó cho cô rồi, thế nên cô bây giờ có còn cảm thấy đau hay khó thở gì nữa không? 

Cô ấy bất ngờ, trước những lời của tôi, nước mắt đã ngừng rơi. 

Cô chậm rãi kiểm tra lại nhịp thở của mình, xong quay sang nói với tôi

-Đ-đúng thật, tôi cảm thấy mọi thứ như đã trở lại rồi, bây giờ thở không còn thấy đau nữa. Lúc trước tôi còn nghĩ rằng mình chết chắc rồi nên mọi việc xung quanh khiến tôi không còn bận tâm nữa, nhưng khi anh nói nên giờ tôi mới để ý, tôi đã hết bệnh rồi. 

Cô ấy nói một hơi bằng gương mặt hạnh phúc 

Tôi mỉm cười và nói khẽ

-Vậy sao, cô khỏe lại là tôi mừng rồi

Thấy thế, cô ấy định đi lại và cảm ơn tôi. 

Nhưng khi nhìn thấy ấn nô lệ trên mu bàn tay tôi, cô ấy sượng người lại 

Bầu không khí e dè lúc đầu đã trở lại 

Bỗng dưng có một tiếng động "réo lên" phá hủy cái bầu không khí này

Tôi quay lên nhìn mặt cô ấy

Gương mặt e dè khi nãy bây giờ đã nhộm trong màu đỏ

Cô ấy dùng đôi tay nhỏ bé che lấy phần bụng mình thon gọn của mình. 

Tôi chợt mỉm cười trong vô thức

Tôi không nói đó là tiếng gì đâu =))

Haizz~

Tôi chậm rãi nhìn về phía gói đồ mà tôi vừa mua. 

Rồi rồi

Mình nên làm thôi nhể? 

Tôi đang định đi xuống bếp nấu ăn ấy mà

Tôi cầm gói đồ mình vừa mua rời khỏi phòng và đi vào bếp. 

Bước chân vào bếp.....

Ừhm~

Phải biết miêu tả sao đây nhỉ? 

Sạch sẽ, rộng rãi và nó có đầy đủ những thứ cần thiết cho việc bếp núc.

Ông chồng của dì chủ quán chắc là yêu thích việc nấu ăn lắm nhể? 

Vậy thì mình bắt đầu vào công việc thôi. 

~Vài phút trôi qua

Xong rồi! 

Nếm thử cái 

Ưmm~ừmm!! 

Ok! Vừa ăn rồi

Trước mắt rôi là một tô cháo đơn giản, trên lớp cháo trắng có một ít rau breh và một ít tiêu xay nhuyễn. Tô cháo được nấu ở nhiệt độ vừa phải làm cho mùi hương của gạo cứ nhẹ nhàng ập vào mũi tôi. Hương vị thì khá ổn, nó nhẹ bụng dễ ăn, thích hợp cho người bị bệnh. 

Ngoài bát cháo trắng, kế bên còn có một cái muỗng làm bằng gỗ và một cái dĩa nhỏ đựng một ít egabbac muối mà dì chủ nhà vừa cho. 

Nghe nói nó tốt cho đường ruột.

Đặt tất cả mọi vào một cái khay bằng gỗ và mang lên phòng. 

Mở cửa phòng ra, mùi hương từ tô cháo bay vào phòng và có vẻ như là nó đã tiến đến được mũi của cô ấy.

Cô ấy quay mặt lại, nhìn chằm chằm vào thứ mà tôi đang cầm trên tay

Tôi tiến lại phía chiếc bàn dưới cửa sổ, tôi nhẹ nhàn đặt cái khay xuống và quay sang cô ấy nói

-Chắc cô phải đói lắm rồi nhỉ? Ăn đi, tất cả mọi thứ đều dành cho cô đó

Cô ấy bất ngờ, nhưng trên khuôn mặt vẫn có nét vui mừng

Cô ấy tiến lại gần

Như một quý ông, nên tôi kéo ghế cho cô ấy ngồi.

Cô ấy nhẹ nhàng ngồi xuống, cầm chiếc muỗng gỗ lên...định múc cháo lên ăn nhưng cô ấy khựng lại, nhìn tôi bằng ánh mắt rụt rè

??

À à

-Không sao đâu. Cô thoải mái mà ăn đi, tôi đã ăn rồi

Tôi nói thế nhưng sự rụt rè ấy vẫn chưa biến mất 

Ể? 

Không phải à? 

Hừm~

Aa...

-Cô yên tâm đi, trong đấy không có độc hay thuốc gì đâu. Tôi có thể thề dưới nữ thần Athena rằng tô cháo ấy không có độc. 

Khi tôi nói thế, gương mặt của cô ấy trở nên tươi tỉnh hẳn 

Nhưng trước khi cô ấy đặt cái muỗng đầu tiên vào miệng, tôi quay sang và nói

-À phải rồi! Bây giờ tôi là chủ nhân của cô, nên tôi có một mệnh lệnh.... 

Nghe đến đấy, khuôn mặt cô trở nên hoảng hốt, người cô run cả lên

Và tôi ra lệnh

-Kể từ giờ phút này, cô không cần nghe bất cứ mệnh lệnh gì của tôi cả

Nghe xong những lời đó, khuôn mặt hoảng hốt ấy trở nên bất ngờ

Thấy vậy, tôi nói tiếp

-Vì thế nên, cô cứ chậm rãi và từ từ mà thưởng thức nó. 

Nghe thấy thế, cô ấy múc một muỗng nhỏ cháo và cho vào miệng

Khuôn mặt ấy trở nên đỏ lên, đôi mắt màu xanh lam mở to ra cô ấy dùng một tay vùa che miệng vừa ăn. 

Thấy vậy nên tôi hỏi

-Ngon không?

Cô ấy không trả lời, chỉ nhẹ gật đầu. 

Cô ấy ăn trong rất là vui tương, gương mặt gầy gò bây giờ đã trở nên tươi tỉnh

Một lúc sau~

Hừm, có vẻ như cô ấy gần ăn xong rồi nhỉ? 

Fu~nhìn khuôn mặt vui tươi của cô ta kìa, nếu không bị lừa làm nô lệ chắc bây giờ cô ấy sẽ nổi tiếng lắm

Mà~

Chuyện cũ đã qua rồi

Mình nên lấy trái cây cho cổ ăn tráng miệng nhỉ

Tôi lấy trong túi ra hai quả màu vàng mọng, mùi hương của nó bay khắp phòng.

Umm!! 

Đúng là thơm thật

Cầm lấy con dao bếp, tôi chậm rãi gọt vỏ của nó ra

Bên trong là một lớp thịt màu vàng mọng nước

Tôi cắt một miếng và ăn thử

Um~~mm!! 

Ngon thật

Mình đã biết là nó sẽ ngọt, nhưng đến như vầy thì mình không ngờ được. 

Nó rất ngọt, nhưng vị ngọt lại không gắt miệng. 

Có vẻ như vị chua đã kiềm bớt phần nào lại

Điều phi lý gì thế này! 

Phần thịt khá giòn nhưng nó cũng rất mềm. 

Độ ngọt, độ chua, độ giòn, độ mềm. Tất thảy thứ đó kết hợp lại tạo nên một loại cao lương mĩ vị này sao

Quả là một loại hoa quả tuyệt vời

Trong khi tôi ngồi suy nghĩ, đánh giá về loại quả này thì cô ấy có vẻ đã ăn xong

Thấy thế tôi mang một dĩa trái cây đên đặt cạnh cái khay của cô ấy.

Trái Seognam được tôi gọt vỏ và cắt thành hình vuông cho dễ ăn. Tôi còn ghim những thanh que nhỏ lên đấy nữa. 

Cô ấy tỏ vẻ rất bất ngờ, nhưng tôi lại nói

-Đây, tráng miệng của cô. Cô sẽ bất ngờ khi ăn nó đấy.

Cô ấy cầm một thanh que lên và đưa vào miệng

-Ngon quá, tên loại quả này là gì thế? 

Đôi mắt xanh ngọc ấy trở nên long lanh

-Tên của nó là Seognam, một loại trái sống ở phía đông nam của lục địa này

-Đây là lần đầu tôi được ăn loại quả này. Ở quê nhà tôi, chưa có một loại nào có vị như vậy

-Thế à, tôi rất vui vì cô đã nói nó ngon. 

Tôi nói khi nở một nụ cười nhẹ

Mình nên mua ít quần áo và dụng cụ nhể

-Mà~ sau khi ăn, tôi định đi mua ít đồ, cô có muốn đi cùng không? Cô cũng cần mà nhỉ? 

Cô ấy trả lời bằng gương mặt băn khoăn 

-Nhưng tôi là nô lệ mà

-Nô lệ thì không được mặc đồ à? 

-Không phải là vậy

Cô ấy nói thế, nhưng khuôn mặt cô có vẻ như còn muốn nói một điều gì đó nữa

-Thế.....cô có muốn đi không? 

Cô ấy lưỡng lự trả lời

-Ukm, tôi muốn

Thế là chúng tôi rời khỏi nhà trọ. Lúc mới bước xuống nhà, ai ai trong quán cũng nhìn tôi

Hầu hết là nhìn ánh mắt ghen tị, chỉ có dì chủ nhà là nói "cô ấy khoẻ lại rồi à" bằng gương mặt ấm áp

Vừa bước ra khỏi phòng là tôi đã trùm cái nón lên như một thói quen. 

Tôi không thích cái ánh nhìn của mọi người, càng không ưa cái ánh mặt trời gay gắt

Nên dần dần nó trở thành thói quen mà mỗi khi tôi mặc chiếc áo khoác này là tôi cứ như vậy

~~

Bước đi trên con đường náo nhiệt

Tôi lặng lẽ tránh mọi ánh nhìn. Từng bước chân nhẹ nhàng cứ như người không thuộc về bầu không khí này.

Phía sau là cô gái nô lệ với mái tóc vàng óng ánh được cắt ngắn, đôi đồng tử màu lam yêu kiều. Tạo nên hình ảnh của một vị mĩ nhân

Tất cả mọi ánh nhìn dường như chỉ tập trung vào cô ấy

Chẳng ai quan tâm người đi phía trước 

Mà~

Nó cũng theo ý muốn của mình.

Tiếp tục bước đi, bỏ qua mọi sự lôi kéo trên con đường. 

Nơi tôi dừng chân là một cửa hàng bán quần áo.

Vài giờ sau~

Sau khi mua cho cô ấy và bản thân mình vài bộ đồ

Tôi lấy ra mặc thử

Khi tôi cở cái nón áo khoác ra thì mấy người ở tiệm quần áo cứ nhôn nhao cả lên. 

Vào phòng thay, tôi mặc bộ đồ vừa mua đồng thời mặc lại chiếc áo khoác

Tai sao tôi không cởi áo khoác ra à? 

Bí mật

Bên dưới lớp áo khoác là một bộ đồ giản dị, có thể nói là cực kì bình thường cũng được 

Cô nô lệ ấy cũng mặc bộ đồ vừa mua. Một chiếc áo màu trắng vô cùng đơn giản với vài hoạ tiết màu xanh lục, viếc váy ngắn cùng màu với hoạ tiết. Đầu mang một chiếc ruy băng màu màu xanh lục nhạt cùng với những nếp gấp màu trắng trong rất là dễ thương. 

Bây giờ thì cô ta đúng chuẩn mĩ nhân rồi

Lúc đầu cô ấy còn ngại ngùng không dám mua, cô ấy nói mấy thứ như "Tôi là nô lệ, tôi không thể ăn mặc như thế này được"

Mất một lúc để thuyết phục, cuối cùng cô ấy cũng chịu mặc

Mặt Trời đã lên cao, ánh nắng ngày càng gay gắt hơn

Thế là tôi quyết định... 

Ăn trưa! 

Hiện tại chúng tôi đang ăn trưa tại một quán ăn gần con sông.....à không, ngay tại con sông. 

Một nhà hàng trên sông, nói là trên sông chứ thật ra nó có một nữa là ở trên cạn

Chỉ là chỗ chúng tôi ngồi thì nó đang ở trên sông

Nên thành ra khá là mát mẻ~

Nhà hàng này cũng đông khách thật. 

Nhưng hầu hết mọi ánh nhìn của mấy tên con trai đều nhìn vào cô ấy

Cô gái đang ăn với gương mặt hạnh phúc

Và đáng ngạc nhiên là không ai để ý đến tôi

Hoặc là tôi nghĩ vậy

Sao mình cứ có cảm giác bị nhìn lén nhỉ? 

Tôi nhìn quanh

Chắc là mình tưởng tượng

Sau khi suy nghĩ quẩn vơ thì tôi cũng bắt đầu ăn

Vài chục phút sau~

Ăn uống no nê xong, chúng tôi lại tiếp tục lên đường

Lần này tôi quyết định trở lại khu chợ hồi sáng

Tôi đang lay hoay tìm kiếm 

Uhmm~

Vừa đi, vừa nhìn xung quanh. 

Mất một lúc, rốt cuộc là tôi cũng tìm ra

Một cửa hàng vũ khí

Tôi bước vào, một lão già với cơ bắp cuồn cuộn tay cầm một cây búa to lớn bước ra. 

Dùng một chất giọng khàn khàn nói

-Chào mừng cậu đến với lò rèn Orm. Cậu trai! Cậu muốn mua loại vũ khí gì? 

Tôi ngước mặt lên......à nhầm, ngước mặt xuống để nhìn lão ta. 

Nói sao nhể? Lão ta rất ổn, chỉ mỗi tội là hơi "cao" thôi

Lão già này đích thực là một người lùn cmnr

-Tôi muốn mua một thanh gươm 

-Hể~ ở đấy kìa, chỉ cần cậu trả tiền cho ta thì cậu cứ lấy loại nào tùy thích. 

Lão nói trong khi chỉ tay về phía trưng bày nhiều loại vũ khí. 

Tôi đi lại và quan sát

Hừm~m

Nhiều vl! 

Có rất nhiều loại, đủ các loại kiểu dáng

Nhưng trong hàng tá những thanh gươm ấy, có một thứ đã lọt vào tầm mắt tôi

Một thanh kiếm mỏng, một lưỡi. Thanh kiếm dài với đuôi kiếm màu đen, võ kiếm cũng màu đen được điêu khắc bằng những hoạ tiết màu vàng

Và nó là......

Một thanh katana