Chương 27: Chương 27

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cậu đã quá tự phụ rồi, cứ cho là mình gầy xuống là có thể trở nên linh hoạt nhạy bén, nhưng Lăng Mặc phối hợp đầu óc và cơ thể còn nhịp nhàng hơn cả cậu nữa…

“Chơi vui không?” Lăng Mặc ngoẹo đầu hỏi.

“Không vui.” Khúc Quân lắc đầu như trống bỏi, làm bộ tội nghiệp vươn tay ra “Trả quần lại đây…”

Lăng Mặc khẽ hừ một tiếng, khóe môi nhếch lên.

Tiêu rồi… Lại nở nụ cười tà mị gì đó nữa, Khúc Quân thầm run trong lòng…

“Để tớ giúp cậu mặc.”

Lăng Mặc đột nhiên lặn vào trong nước, sau đó nắm lấy mắt cá chân của cậu kéo xuống.

Cũng may là lần này Khúc Quân có chuẩn bị sẵn, cậu nhanh chóng hít một hơi thật sâu, trước mắt nổi đầy bọt khí, Lăng Mặc cầm quần bơi luồn xuống dưới chân cậu, rồi kéo lên trên, khi ngoi đầu ra khỏi nước, bọt khí tan hết, Khúc Quân nhìn thấy khuôn mặt của Lăng Mặc.

Y đang cười.

Khúc Quân lần đầu tiên khẳng định, y chính là vì ở cùng cậu nên mới cười.

Y cười lên trông rất đẹp mắt.

Khúc Quân sợ Lăng Mặc nghe xong lời cậu nói thì sẽ muốn chỉnh cậu thêm một trận nữa, vì vậy cậu chỉ thầm nghĩ trong bụng chứ không dám nói ra.

Bọn họ chơi thỏa thích ở công viên nước mãi đến hơn ba giờ chiều mới về nhà.

Bọn họ lên xe buýt ngồi ở hàng ghế đầu.

Bác tài bật nhạc trên radio.

Lại là bài hát kia, .

Gió nóng thổi qua cửa sổ, Khúc Quân không ngừng vuốt mái tóc liên tục bị gió thổi tung của mình.

Còn Lăng Mặc thì khoác một tay lên cửa sổ và quay đầu nhìn ra bên ngoài.

“Này, Lăng Mặc, tớ thường xuyên tưởng tượng một chuyện.” Khúc Quân dồn hết công lực ngàn năm của mình nói với Lăng Mặc.

“Tưởng tượng gì?”

“Chính là thế giới này là do giấc mơ của cậu tạo ra, còn ở thế giới hiện thực thì có một tớ và một cậu khác.”

Khúc Quân có chút lo lắng chờ đợi phản ứng của Lăng Mặc.

“Vậy thì ở thế giới hiện thực đó tớ vẫn là Lăng Mặc?”

“Chắc chắn. Hơn nữa còn là một nhà khoa học tiếng tăm lừng lẫy đó.”

“Còn cậu? Ở trong thế giới đó, cậu vẫn là Mạc Tiểu Bắc?”

“Có thể là một thân phận khác.”

“Thế bọn mình có ở cùng nhau không?” Lăng Mặc nói bằng giọng điệu tán gẫu thản nhiên với cậu.

“Còn phải ở cùng nhau à?”

“Nếu như cái mà gọi là hiện thực đó cậu không phải là Mạc Tiểu Bắc, tớ tình nguyện ngủ mãi không tỉnh.”

Lăng Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, Khúc Quân không thể nhìn thấy biểu tình của y.

Lời nói của y làm khóe mắt Khúc Quân bỗng nhiên cay cay.

Đúng vậy, nếu như đây thật sự là giấc mộng của giáo sư Lăng, nếu như trong giấc mộng này chỉ có cậu mới có thể là Mạc Tiểu Bắc… Thì cậu cũng tình nguyện ngủ trong giấc mộng của y, lâu hơn một chút.

Có lẽ là vì nghiện bầu không khí tươi mát ở công viên nước nên hầu như tuần nào Khúc Quân và Lăng Mặc cũng sẽ đi tới đó một chuyến.

Hai người đi tới chỗ bán ve chai sắt vụn mua được hai chiếc xe đạp cũ giá ba mươi đồng. Khúc Quân cạo sạch lớp rỉ sét, thay dây xích mới, ghi-đông mới, ngay bánh xe cũng thay mới nốt. Bọn họ dự định kỳ nghỉ hè này sẽ đạp xe đi chơi.

Cậu hì hục tân trang chiếc xe đạp cho cả hai, Lăng Mặc cầm que kem đôi tách làm hai, ngồi xổm bên cạnh, vừa ăn phần mình vừa nhét phần còn lại vào miệng Khúc Quân.

Không biết tại sao mà Khúc Quân cứ có cảm giác Lăng Mặc nhét kem vào miệng cậu đặc biệt tàn bạo, thọc que kem vào tuốt trong cổ họng của cậu, hơn nữa còn giương mắt nhìn chằm chằm cậu.

“Chẳng phải cậu thích liếm kem lắm à? Sao chưa chi đã đã cắn rồi?” Lăng Mặc hỏi.

“Nói nhảm! Nếu không nhanh cắn thì sẽ bị cậu thọc nát cổ họng mất!” Khúc Quân buồn bực nói.

“Ờ. Vậy cậu cứ tiếp tục liếm đi.”

“Hở?” Khúc Quân mờ mịt.

Hai người đến chơi công viên nước lần thứ ba, lúc ra về, Khúc Quân bi ai phát hiện… Hai chiếc xe đạp đã bị lấy mất một chiếc.

“Đã trộm rồi sao không trộm hai cái luôn? Cho tròn một đôi.” Khúc Quân cạn lời.

“Chứng minh kẻ gian chỉ có một người.”

“Hở?”

“Bộ cậu đã thấy qua một người chạy hai chiếc xe đạp cùng một lúc à?” Lăng Mặc hỏi lại.

“À, không có.” Khúc Quân sờ sờ cái gáy “Nếu không thì cậu bắt xe buýt về trước đi, tớ đạp xe đạp về sau.”

“Được rồi, cậu chở tớ đoạn đầu, tớ chở cậu nửa đoạn còn lại.”

“Hở? Cậu chở nổi tớ?”

“Tớ mới là người hỏi cậu câu đó.”

Lòng tự ái be bé của Khúc Quân bị tổn thương.

Cậu ngồi lên xe chạy được hai mét, Lăng Mặc từ phía sau nhảy lên, một chớp mắt kia suýt chút nữa cậu mất thăng bằng ngã xuống.

Ngay lập tức, Lăng Mặc vươn tay ra vòng qua eo cậu.

Khúc Quân nhanh chóng ổn định lại cơ thể, rồi đạp xe chạy đi.

Không thể không nói, cậu và Lăng Mặc quả thật rất ăn ý với nhau, khi bẻ lái quẹo cua, Lăng Mặc có thể kịp thời giúp cậu ổn định trọng tâm, lúc chạy đến đèn xanh đèn đỏ, Lăng Mặc đều thả chân chạm đất trước cả cậu.

Thỉnh thoảng, Khúc Quân cảm nhận Lăng Mặc dựa sát vào lưng mình, hình như là y cọ chóp mũi vào cậu.

Thỉnh thoảng hơi thở của y phả vào lưng cậu, Khúc Quân cũng sẽ lo lắng theo, sợ mình đổ nhiều mồ hôi sẽ làm Lăng Mặc khó chịu.

Nhưng Lăng Mặc chưa từng tỏ thái độ khó chịu gì cả.

Gió mát khoảng bốn năm giờ chiều thổi lướt qua tai họ, Lăng Mặc vẫn ôm eo cậu suốt dọc đường.

Trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, Mạc Thanh đi công tác về lấy ra một quyển sách từ trong cặp đi làm của mình đưa cho Lăng Mặc.

“Chú mua nó ở nhà sách thủ đô mới khai trương đấy. Mặc dù có nhiều thuật ngữ chuyên môn khó hiểu nhưng chắc là cháu có thể đọc được.”

Khúc Quân tò mò chồm người tới nhìn thì thấy đó là quyển sách liên quan đến Kỹ thuật cơ khí.

“Cảm ơn chú.” Lăng Mặc cẩn thận nhận lấy cuốn sách.

“Hể, ba à, tại sao ba cho Lăng Mặc xem mà hổng cho con xem?”

“Con á? Con có thể đọc hiểu được sách giáo khoa là ba mừng rớt nước mắt rồi.” Mạc Thanh liếc cậu.

Khúc Quân cảm thấy tâm hồn trẻ thơ của cậu bị tổn thương.

Đến buổi tối, Lăng Mặc dựa lưng vào đầu giường lật xem quyển sách được Mạc Thanh tặng, Khúc Quân thò đầu vào.

“Sau này cậu muốn làm kỹ sư xây dựng?”

“Ừ.” Lăng Mặc trả lời.

“Ờm… Nhưng tớ cảm thấy cậu không thích hợp làm kỹ sư đâu.” Khúc Quân nói.

Lăng Mặc đặt sách xuống, ngước mắt nhìn Khúc Quân “Thế thì cậu thấy tớ thích hợp làm gì?”

“Làm một nhà vi khuẩn học.”

Anh mà không nghiên cứu vi khuẩn thì ai sẽ tìm ra kháng thể vi khuẩn ‘Hale’? Ai sẽ cứu vớt loài người?

“Cậu có biết nhà vi khuẩn học là gì không?” Lăng Mặc nhếch môi chọt ngón tay vào trán cậu.

“Ai nói tớ không biết?”

“Nhưng tớ không thích vi khuẩn.”

“Ừ… Tớ cũng vậy, nghiên cứu vi khuẩn là một việc rất nguy hiểm. Lỡ không cẩn thận thì sẽ bị lây ngay.”

Lăng Mặc lắc đầu.

“Không phải vì vi khuẩn nguy hiểm.”

“Vậy thì là sao?” Khúc Quân tò mò hỏi.

“Bởi vì… Vi khuẩn là thiên biến vạn hóa, bọn chúng sẽ liên tục tiến hóa để thích nghi với mọi hoàn cảnh, theo bất kỳ một phương hướng nào đó mà chúng ta khó có thể dự đoán trước được. Nghiên cứu vi khuẩn không hề giống như nghiên cứu vật lý, số học có thể dự đoán trước kết quả. Vi khuẩn có vô hạn khả năng.”

“Như vậy không tốt sao? Đầu óc thông minh của cậu thích hợp với sự khiêu chiến không giới hạn này.”

“Tớ không muốn vô hạn khả năng, tớ chỉ muốn một kết quả duy nhất.” Lăng Mặc nhìn Khúc Quân nói.

Ánh mắt đó sâu xa không thấy đáy, giống như là trận sóng nghịch thiên ập mạnh xuống.

“Kết quả gì?” Khúc Quân theo bản năng hỏi.

Lăng Mặc không trả lời, chẳng qua chỉ gãi nhẹ chóp mũi cậu.

Có lẽ là vì Mạc Thanh về nhà nên Lương Như nấu một bàn thức ăn phong phú thịnh soạn, trong đó có cả món chân giò hầm đậu nành.

Vì Khúc Quân ăn quá nhiều đậu nành nên bụng bị đầy khí và bất cẩn thả bom trong chăn, muốn xoay người lại nhưng không dám, cậu nhỏ giọng nói “Ờm… Tớ vừa mới thả bom trong chăn, rất thúi…”

Ý muốn nói anh đây muốn xoay người, mời chú em chuẩn bị sẵn sàng.

“Hửm?”

Khúc Quân còn chưa kịp phản ứng, Lăng Mặc đã lật cái chăn của cậu lên.

Một giây kia, một mùi hương không thể miêu tả được bay ra ào ạt, khiến Khúc Quân kinh hồn bạt vía.

Cậu cảm thấy Lăng Mặc sẽ đạp mình xuống giường, ai ngờ y chỉ nói một câu “Mở cửa sổ, hóng mát.”

Khúc Quân như được đại xá, lập tức xoay người phóng xuống giường, chạy bạch bạch tới bên cạnh cửa sổ rồi mở ra.

Vất vả lắm làn ‘hương’ kia mới tan hết, Khúc Quân quay về giường nằm, nói “Xin lỗi nha!”

Nhưng Lăng Mặc giống như đã ngủ rồi, y trở mình khoác tay lên người cậu.

Khúc Quân thở phào một hơi: May quá! May quá!

Kỳ nghỉ hè cứ như thế trôi qua, Khúc Quân còn chưa biết nên giải thích như thế nào cho

Lăng Mặc hiểu rằng thế giới này không phải là thật… Hơn nữa Lăng Mặc cũng không có ý định tỉnh lại.

Vào ngày tựu trường, Khúc Quân vừa bước vào cổng trường thì chợt nghe thấy Lý Tĩnh gọi mình “Mạc Tiểu Bắc!”

“Lý Tĩnh!” Khúc Quân quay đầu lại.

Lý Tĩnh kinh ngạc nhìn Khúc Quân từ đầu đến chân “Cậu thật sự là Mạc Tiểu Bắc!”

“Nói thừa, đương nhiên tớ là Mạc Tiểu Bắc rồi, nếu không thì là ai chứ?”

“Cậu… Cậu gầy xuống…” Lý Tĩnh nhìn thêm chút nữa rồi nhỏ giọng nói, giống như đang ngượng ngùng vậy.

“Thiệt hả! Tớ cũng cảm thấy đồng phục rộng ra. Mẹ còn phải giúp tớ bóp chặt lưng quần với hai bên hông áo đấy!” Khúc Quân cười đáp.

Có điều mấy giây sau, cái cặp đeo sau lưng Khúc Quân bị Lăng Mặc xách lên, lôi cậu xềnh xệch vào trường.

“Muốn hàn huyên thì đợi vào lớp rồi hãy nói.”

Khúc Quân hoàn toàn không biết tại sao Lăng Mặc lại mất hứng.

Bước vào học kỳ mới, chủ nhiệm lớp cô Hoàng giảng bài được một lúc rồi nói nào là đây là năm cuối cực kỳ quan trọng, không được chểnh mảng, nào là phải chạy nước rút cấp tốc bla bla.

Khúc Quân còn mơ hồ phát hiện các bạn nữ trong lớp thỉnh thoảng hay nhìn trộm cậu, nhưng hết lần này đến lần khác khi cậu nhìn lại thì các cô bé lập tức dời mắt sang chỗ khác.

Còn Lăng Mặc ngồi bên cạnh… Hình như sắc mặt càng thúi hơn…

Trong giờ ra chơi, Khúc Quân đi vệ sinh xả nước, nhà vệ sinh nữ ở sát bên cạnh cách một bức tường mỏng, Khúc Quân có thể nghe rõ tiếng trò chuyện rôm rả của đám con gái.

Haizz… Mấy đứa không biết nhà vệ sinh rất vang à?

Ban đầu là trò chuyện về mỗi đứa đã làm gì vào kỳ nghỉ hè, nhưng ngay sau khi Khúc Quân rửa tay xong chuẩn bị rời khỏi thì không biết ai nói một câu “Mấy bà có thấy Mạc Tiểu Bắc đẹp trai hẳn ra không?”

“Đúng đó! Đúng đó! Tự nhiên gầy xuống nè! Đôi mắt to nè, sống mũi thật cao! Ngũ quan nảy nở hẳn ra nha!”

“Thật ra trước khi nghỉ hè tui đã thấy ổng trông có vẻ hao hao gầy rồi, nhưng học kỳ này thì nhìn rõ rệt luôn!”

“Vậy bà thấy ổng đẹp trai hay là Lăng Mặc đẹp trai?”

Khúc Quân lập tức phấn khích lên. Úi chào! Đang so sánh cậu với Lăng Mặc đó hở! Cậu đã lên đến cấp bậc này rồi á! Khó tin quá!

“Vẫn là Lăng Mặc đẹp trai hơn. Nhưng Lăng Mặc lại làm người khác muốn nhìn mà không dám nhìn. Còn Mạc Tiểu Bắc thì không giống vậy, dù có nhìn ổng thì ổng cũng sẽ không tức giận!”

Khúc Quân thở dài… Cảm giác vui vẻ mới nãy bay sạch.

Bởi vì bị đem đi so sánh với Lăng Mặc, giống như bản thân trở nên bèo bọt— Người ta muốn nhìn thì nhìn.

Ngày đầu tiên tựu trường, chương trình học cũng chưa có nhiều nên Khúc Quân cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Lúc tan học, Lý Viễn Hàng đi ngang qua bàn Lăng Mặc nói “Ngày mai là sinh nhật mẹ tôi, kêu cậu tới ăn bữa cơm.”

Lăng Mặc đáp một tiếng, Lý Viễn Hàng liền rời đi.

Trần Lỵ vì muốn tiết kiệm tiền nên đã tìm thuê phòng trọ một người ở, nhưng vì mười chủ nhà trọ thì hết tám người không ưa tính tình của Lý Hạo, không tới hai ngày liền xách đồ dọn về. Dạo gần đây Lý Viễn Hàng gầy sọp hẳn ra, dù sao Trần Lỵ đang nhịn ăn nhịn uống trả tiền thuê nhà, còn phải trả nợ ngân hàng nữa.

“Ôi ôi… Sao tớ thấy giống như cáo đến chúc tết gà vậy, không hề có lòng tốt.” Khúc Quân lo lắng nói.

Căn cứ vào kinh nghiệm dĩ vãng, mỗi lần Lăng Mặc đối mặt với dì và dượng của y là y chang sắp có chuyện không vui xảy ra.

Nhưng nét mặt của Lăng Mặc bình đạm thản nhiên, thậm chí còn mỉm cười nhàn nhạt.

“Ai là cáo? Ai là gà?”

“À… Nói nhầm.” Khúc Quân sờ đầu.

“Bất quá hôm nay tớ thấy mấy đứa đưa sách cho cậu, còn cả đám con gái mời cậu ăn quà vặt nữa, đó mới đúng là cáo đến chúc tết gà, không có lòng tốt.”

“Là sao?”

“Coi chừng bị ăn sạch.”

Nói xong, Lăng Mặc túm kéo cái cặp Khúc Quân đang đeo sau lưng đi về.

Khúc Quân cũng không để bụng chuyện này, dù sao cậu cũng nghĩ rằng… Thủ đoạn của Lăng Mặc còn cao siêu hơn Trần Lỵ và Lý Hạo cả một cấp bậc.

Nhưng là lúc đi ngủ buổi tối, Khúc Quân rất không vui. Bởi vì Lăng Mặc gác tay trên người cậu, hoàn toàn coi Khúc Quân cậu là một cái gối ôm.

“Tớ nói… Cậu ôm tớ thì cũng được đi, nhưng tại sao lại sờ lỗ tai tớ chi vậy?”

“Cả người cậu từ trên xuống dưới chỉ có lỗ tai là sờ sướng.”

Khúc Quân không biết nói gì “Nhưng cánh tay của cậu nặng quá. Cậu tự sờ lỗ tai của mình đi.”

“Nếu còn có ý kiến ý cò, ngay mai tớ không về với cậu.”

“…Tớ không ý kiến.”

Hôm sau tan học, Lăng Mặc và Khúc Quân tạm biệt ở ngã tư.

“Này.” Lúc xoay người đi về, Khúc Quân gọi Lăng Mặc.

“Gì?”

“Cậu đừng ăn quá nhiều nha.”

“Hửm?” Lăng Mặc hai tay đút túi, nghiêng đầu nhìn Khúc Quân.

“Tớ sợ cậu ăn cơm mẹ Lý Viễn Hàng làm không tiêu hóa nổi.”

Lăng Mặc cười khẽ một tiếng rồi xoay người rời đi.

Lúc Lăng Mặc vừa tới trước cửa nhà, Trần Lỵ đã tươi cười chạy ra đón y, nở nụ cười ân cần nói “Tiểu Mặc! Con đã về rồi! Mau vào thôi!”

“Vâng.” Lăng Mặc đang muốn cởi giày thì Trần Lỵ bảo không cần, kêu y cứ trực tiếp đi giày vào.

Nhìn một bàn ăn có cá có thịt đầy đủ, cũng hiểu được phần nào tâm tư của Trần Lỵ.

Lý Viễn Hàng đã ngồi vào bàn ăn, Lý Hạo cũng có mặt.

“Viễn Hàng, đi lấy nước ngọt cho anh họ!” Lý Hạo nháy mắt với Lý Viễn Hàng.

Lý Viễn Hàng không tình nguyện đi đến tủ lạnh lấy chai cô ca, rồi đặt trên bàn, sau đó không lời nào liền cắm cúi ăn cơm.

Lý Hạo đánh cậu ta một cú “Anh họ con còn chưa cầm đũa, sao con dám ăn trước?”

Lý Viễn Hàng đáng thương ngẩng đầu lên, nhớ tời lời ba mẹ căn dặn nhiều lần trước khi ăn cơm, chỉ có thể đặt đũa xuống.

Lăng Mặc đẩy chai cô ca ra, lãnh đạm nói “Vừa ăn cơm vừa uống ngọt sẽ không tốt cho tiêu hóa.”

“À, vậy thì ăn xong rồi uống! Nào, ăn cơm thôi!”

Trần Lỵ bới cho Lăng Mặc một chén cơm đầy.

Lăng Mặc không cầm đũa, ánh mắt của y rất sâu, không biết y đang vui hay đang giận.

“Dì, các người kêu tôi về chắc chắn có chuyện quan trọng muốn nói với tôi. Dì cứ nói thẳng ra đi, tôi còn nhiều bài tập phải làm nữa.”

Trần Lỵ nhìn Lý Hạo, ông ta liền gật đầu.

“Chuyện… là vầy, hiệu quả làm việc ở đơn vị của dì con ngày càng không ổn. Dì nghĩ nếu cứ bám ở đơn vị đó mãi thì cũng chẳng có ích gì, không bằng rời đi kiếm chút chuyện khác làm. Dì nhìn trúng một cửa hàng, định bán bữa sáng, là món cháo với bánh quẩy. Dì đã hỏi qua rồi, giá của một cửa hàng mặt tiền, trừ tiền thuê ra, một tháng có thể sinh lời từ ba đến bốn ngàn! Vậy thì dì có thể sớm kiếm tiền trả lại cho con, cũng có thể sớm ra ngoài thuê phòng, tránh chiếm nhà của ba mẹ con.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, dì muốn con ký tên. Chính là cả nhà dì đều phải ký tên.”

Trần Lỵ cầm bìa hồ sơ tới, lấy một phần hợp đồng ra.

Mặt bìa của hợp đồng in dòng chữ khoản vay thế chấp từ ngân hàng XX.

Trần Lỵ cầm bút đưa tới, chỉ chỗ trống phía cuối trang, ý muốn Lăng Mặc ký tên vào đó.

“Dì muốn thế chấp nhà của tôi?”

Trần Lỵ sốt sắng “Để vay tiền mà! Đó là chỉ hình thức thủ tục bình thường mà thôi!”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Chỉ là hình thức thủ tục!” Lý Hạo cũng khuyên theo.

“Nếu như chỉ muốn bán bữa sáng thì không cần phải đi vay thế chấp nhà cửa. Có thể đi lên cơ quan chính quyền xin giấy phép cung cấp thức ăn cho công trường là được rồi. Vừa có chủ mối cung cấp thức ăn, vừa không cần phải bôn ba chạy đi mua nguyên liệu và dậy sớm nấu ăn cực khổ.” Lăng Mặc đáp.

Trần Lỵ nuốt nước miếng “Nhưng mà… Bán đồ ăn cho công trường không kiếm được bao nhiêu.”

“Không kiếm được bao nhiêu còn hơn không kiếm ra tiền. Tôi sẽ không ký tên.”

Lăng Mặc trực tiếp đứng dậy.

“Chúc dì sinh nhật vui vẻ. Tôi về nhà Tiểu Bắc đây.”

Lăng Mặc nói xong liền xoay người rời đi.

Y đi nhanh xuống lầu, càng đi càng nhanh, ánh mắt vốn trong trẻo lạnh lùng cũng trở nên chua xót.

“Tiểu Mặc! Ăn miếng cơm rồi đi con!” Trần Lỵ đứng ở cửa gọi tên y.

Nhưng y lại chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, tựa như phía sau có ma đuổi vậy.

Gió cuối tháng tám còn vương vấn chút cái nóng rực của mùa hè, đèn đường từng cột nối đuôi nhau đến tận cuối con đường.

Lăng Mặc nâng tay lau đi đôi mắt ướt át, rồi dùng sức vỗ mặt cho tỉnh táo lại, sau đó y nhìn thấy đối diện bên kia đường có một cậu thiếu niên ngồi trên xe đạp, cúi đầu không ngừng đập muỗi.

Hốc mắt vốn ẩm ướt nay càng trở nên mơ hồ.

“Ê! Lăng Mặc! Sao cậu đi ra sớm thế! Ăn cơm chưa?”

Khúc Quân đạp xe đạp đến trước mặt y.

“Sao cậu lại ở đây?” Lăng Mặc hỏi.

Cổ họng của y như bị ai đó bóp nghẹn, có vô số tưởng niệm chất đầy trong lồng ngực, chỉ muốn xé toạc tất cả ra với tên trước mắt này.

“Chờ cậu đó.” Khúc Quân đương nhiên nói “Lỡ như cậu bị dì của mình dụ dỗ, ở lại luôn, tớ còn tính đi lên nhà gõ cửa nữa đấy.”

Ánh mắt của Lăng Mặc run rẩy.

“Cậu… Đã chờ bao lâu rồi?”

“Tớ về nhà cầm chén ăn cơm, cảm thấy không có hứng ăn. Sau đó liền đạp xe tới đây nè! Không để ý đã chờ cậu bao lâu! Dù sao chỉ toàn chăm chú đập muỗi thôi hà! Cậu ăn cơm chưa?”

“Chưa.”

“Tốt quá! Cậu mau lên xe đi! Tớ sắp bị muỗi đốt chết rùi! Mùa này muỗi độc lắm! Chúng ta về ăn cơm nóng hổi đi!”

Khúc Quân kéo tay áo Lăng Mặc.

Lăng Mặc không nói nhiều lập tức ngồi lên yên sau, Khúc Quân đạp xe rời đi.

“Tớ nói nè, mẹ tớ thấy cậu tối nay không về thì không còn sức lực nấu cơm nữa. Chỉ có một đĩa rau xào tiêu, ớt xanh xào với trứng… Toàn là một màu xanh xanh bất tận.”

“Ừm.” Lăng Mặc dán gò má vào lưng Khúc Quân.

“Cậu về chỉ tớ bài tập hóa học đi… Cái gì mà bảng nguyên tố tuần hoàn… Thật khủng khiếp.”

“Được.”

Khúc Quân cảm thấy có gì đó mềm mềm dán lên lưng mình, còn hít hít vài cái nữa.

Cậu thấy hơi ngứa liền vòng tay ra sau gãi, không ngờ chạm phải khuôn mặt của Lăng Mặc.

“Cũng may là cậu không ngủ lại, nếu không tối nay tớ sẽ mất ngủ mất.”

“Sau này tớ sẽ ngủ với cậu.”

Khúc Quân suy nghĩ một lát, sao cậu có thể cùng tui ngủ chứ, bộ tính sau này không lấy vợ à?

Nhưng cậu cảm thấy nếu nói ra câu này thì sẽ phá hỏng bầu không khí.

Trở về đến nhà, Lương Như thấy Lăng Mặc về như được rót máu gà, cả người tràn đầy sức sống bừng bừng chạy vào bếp, nấu nguyên một nồi thịt bự.

Khúc Quân vừa cầm đôi đũa bự gắp thịt trong nồi ra cho Lăng Mặc, vừa cựa quậy thân thể.

“Tiểu Bắc, con làm sao vậy?”

“Con bị muỗi cắn. Vỗ một phát máu đầy lòng bàn tay.” Khúc Quân miệng ăn cơm hàm hồ nói.

“Con cũng thiệt là, buổi tối đi ngoài sao không xịt dầu thơm!”

Khúc Quân lập tức sặc cơm.

“Mẹ à, con là con trai đó, xịt dầu thơm gì chứ! Hơn nữa… Lăng Mặc không thích mùi hương đậm đặc đó đâu.”

“Không sao. Bôi dầu cù là lên là được. Bị đốt tùm lum ra kia, xịt dầu thơm làm gì nữa.”

Ăn cơm xong, tắm rửa xong, Khúc Quân tâm tinh thần sảng khoái ngồi xếp bằng trên giường, đang bôi dầu cù là lên tay và chân mình.

Lăng Mặc cầm lấy chai dầu nói “Để tớ bôi sau lưng cho cậu.”

Khúc Quân cũng không từ chối, vén áo ngủ lên, sau lưng cậu cũng nổi nhiều chấm lớn.

“Nè, tám tí xíu với tớ đi, dì của cậu có phải bày tiệc Hồng môn yến không?”

“Không có gì, bọn họ muốn lấy nhà tớ đem đi thế chấp, bảo là muốn mướn mặt tiền mở cửa hàng bán đồ ăn sáng. Họ kêu tớ tới là để ký hợp đồng vay thế chấp của ngân hàng.”

“Hở?” Khúc Quân lập tức xoay người lại, nhìn Lăng Mặc hỏi “Cậu có ký không? Không thể ký bậy lên ba cái hợp đồng đó được đâu! Dì cậu chắc chắn không thể trả nổi tiền vay lẫn lãi của ngân hàng, cậu sẽ bị mất nhà đó!”

Lăng Mặc nhìn vẻ mặt lo lắng của Khúc Quân, khóe môi không tự chủ được nhếch lên

“Cậu cảm thấy tớ sẽ ký?”

“Không biết.” Khúc Quân suy nghĩ một chút, Lăng Mặc khôn khéo như vậy, chắc chắn sẽ không bị Trần Lỵ nói vài câu ngon ngọt dắt mũi đi.

“Tớ biết.” Lăng Mặc cúi đầu nói.

“Cái gì?” Khúc Quân cất cao âm thanh, lắc lắc bả vai Lăng Mặc “Tỉnh lại đê!”

“Nếu như cậu kêu tớ ký, cái gì tớ cũng sẽ ký tất.” Lăng Mặc trả lời.

Rất trịnh trọng, rất nghiêm túc.

Trong lòng Khúc Quân như bị đụng mạnh một cái.

“Cậu… Cậu hù chết tớ nha! Tớ mới không để cậu ký bậy ký bạ đâu!”

===Hết chương 26===

Tác giả có lời muốn nói: DAY 26.

Khúc Quân: Tui kêu anh ký cái gì thì anh cũng ký hả?

Lăng Mặc: Ừ.

Khúc Quân: Vậy thì anh kêu tui ký cái gì tui cũng ký tất.

Lăng Mặc: Ký vào đây.

Khúc Quân: Hể? Đây là hộ chiếu à?

Lăng Mặc: Ký vào đây.

Khúc Quân: Đây là visa đi đâu đó à?

Lăng Mặc: Ký vào đây

Khúc Quân: Tui xem không hiểu cái này, nhưng thấy anh cũng ký nên tui cũng ký luôn.

Lăng Mặc: Ừ, giấy đăng ký kết hôn.

Khúc Quân: Đờ phắc! Trả lại đây! Xé cho tui! Ai muốn kết hôn với anh chớ!

Cá: Lăng Mặc dụ Khúc Quân ra nước ngoài kết hôn =w=~