Chương 29: Chương 29

Mỗ Ân: thất tình bấm khuyên tai là vì lưu kỷ niệm?

Nguyên Khải: “Biến thái, ai quái đản như vậy? Đơn thuần chỉ là muốn tự ngược một chút, dời đi lực chú ý mà thôi. Loại phương pháp này tuy rằng cổ lỗ nhưng không để lại sẹo, lấy dao lam cắt cổ tay hoặc dùng đầu thuốc lá có thể sẽ để lại sẹo, mẹ tôi thấy sẽ đau lòng. Ừm, nói lại, tôi rất chờ mong tính ngược, cô ngươi chừng nào thì sắp xếp tính ngược hả?”

Mỗ Ân lau mồ hôi: ừm, có thể phải để cậu thất vọng rồi, kẻ hèn này không am hiểu cái kia, đổi vấn đề khác đi, làm nam chính đẹp nhất truyện, cậu có ý kiến gì với các nam chính khác không?

1, Bùi Hướng Hải

“Một kẻ ngu si có cái gì để nói?”

2, Trần Thành Thực

“Lại một kẻ ngu si.”

3, Lương Đình Xuyên

“Người này không dễ chọc.”

4, Mạch Đào

“Người này cũng không dễ chọc.”

5, Hoàng Cửu Cửu

“Ừ, tôi thích loại hình này, có thể đổi nhóm một chút được không, tôi không muốn phản ứng với tên ngốc kia, có thể đem bác sĩ Hoàng điều tới diễn đôi với tôi không?”

Hoàng Cửu Cửu, mừng rỡ như điên: “Tôi đồng ý!”

Mạch Đào xuất hiện, “Các cậu đang thảo luận gì vậy?”

Hoàng Cửu Cửu: “A! Mặt trời kìa! Thời tiết hôm nay thật tốt ~ ”

Nguyên Khải: “Kẻ ngu si! Đã chạy đi đâu? Nhìn cái gì? Định làm thám tử Gadget à? Cậu có chỉ số thông minh không vậy? Bần thần cái gì? Khởi công rồi! Nhanh lên một chút!”

========================

Nguyên Khải nửa đêm ra cửa sau quán bar, gấu chó ngồi xổm bên đường cái bỗng dưng đứng lên, không biết còn tưởng là cướp giật, Nguyên Khải kinh ngạc vừa nhảy, sau khi nhận ra người thực sự là khóc không ra nước mắt.

Hướng Hải suy nghĩ một bụng lời nói, lúc này lại nói không nên lời.

Nguyên Khải đặt câu hỏi trước: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“...”

“Ngu ngốc, đến đây lúc nào?”

“...”

Nguyên Khải nhìn điện thoại di động, “Đã hơn 1h sáng rồi, cửa ký túc xá đóng rồi phải không?”

“...”

Nguyên Khải gọi taxi, nói: “Đi theo tôi.”

“...”

“Có nghe hay không thiểu năng! Nhanh lên một chút!”

Hướng Hải vội vàng đáp lời tiến vào taxi.

Căn phòng Nguyên Khải thuê là ở tầng hai trong một đống nhà lầu tư nhân trên phố sinh viên, Nguyên Khải mở cửa phòng, đẩy mạnh Hướng Hải vào, Hướng Hải nương ánh trăng mờ tối thấy Nguyên Khải đang cởi quần áo, nhất thời sợ đến tay chân nhũn ra, lắp bắp hỏi: “Làm, làm gì?”

Nguyên Khải nhào tới đặt cậu ở trong sô pha, “Làm tình, còn có thể làm gì nữa, cậu yên tâm, kỹ thuật của tôi tốt lắm...”

Hướng Hải không dám đẩy người, run run tiếng nói: “KAY, anh, anh... Đừng như vậy... Em, em...”

“Không như vậy còn có thể thế nào? Cậu không thích tôi sao?”

Hướng Hải dừng một chút, ôm lấy Nguyên Khải thấp giọng nói: “Em thích anh.”

Nguyên Khải cười, cưỡi lên trên đùi Hướng Hải, hôn môi Hướng Hải, Hướng Hải toàn thân đều đang bốc khói, ngốc nghếch phối hợp với Nguyên Khải, thường thường nỉ non: “KAY, em thích anh...”

“Tôi biết tôi biết...” Nguyên Khải đáp lời, đưa tay cởi quần, bắt đầu kéo khóa kéo quần jean của Hướng Hải, giật lại một nửa liền đem tay vói vào. Hướng Hải nổi phản ứng, toàn thân kịch liệt run rẩy, cậu dùng tay vuốt ve da thịt trơn truột bên hông Nguyên Khải, càng ôm càng chặt, thở hổn hển nói nhỏ: “KAY, em thích anh, em thực sự thích anh...”

Nguyên Khải ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói: “Cậu thả lỏng một chút, đừng khẩn trương... Cậu không biết tôi dạy cho cậu, bảo chứng cậu thoải mái muốn chết... Tôi chỉ phục vụ một lần, cậu phối hợp chút...”

Tay Hướng Hải nới lỏng, “Anh nói gì cơ?”

Nguyên Khải ngừng động tác trong tay, có chút không nhịn được, “Đừng nhiều lời vô ích như vậy? Tôi chỉ làm một lần với cùng một người, hết đêm nay cậu đừng tới tìm tôi nữa.”

Những lời này Hướng Hải tiêu hóa thật lâu mới hiểu được, cậu buông tay ôm Nguyên Khải, nghiêm túc nói: “Em thích anh.”

Nguyên Khải cười nhạt, “Ai lên giường với tôi đều nói loại lời này, đừng giận dỗi nữa! Nhanh lên một chút!” Nói lại dán lên, lại bị Hướng Hải đẩy ra, Nguyên Khải cả giận nói: “Đệt! Rốt cuộc cậu muốn gì?”

Hướng Hải vẫn câu nói kia: “Em thích anh.”

“...”

“Em thích anh.” Tên ngốc đáng thương chỉ biết nói những lời này.

Nguyên Khải một bàn tay đánh lên trán cậu, giận dữ phản cười, “Cậu không thể nói lời khác sao?”

Thanh âm Hướng Hải thấp đến không thể thấp hơn, “Em muốn, hẹn hò với anh, giống như bạn trai bạn gái với nhau...”

Nguyên Khải trào phúng nói: “Hẹn hò thế nào? Một tháng nắm tay, nửa năm hôn môi, kết hôn rồi làm tình? Cậu là đàn ông sao? Sao lại nhát thành như vậy? Thực sự là chịu không nổi!” Hướng Hải vẫn không lạnh không nóng không tiếp lời, Nguyên Khải sắp phát điên, quát: “Này! Làm tình! Làm xong cút đi cho ông, sau đó đừng tới phiền tôi nữa!”

“...”

“Nói gì đi chứ con lợn!”

“...”

“Khúc gỗ ngu ngốc cậu câm điếc à?”

“Em thích anh.”

Nguyên Khải không nói gì, từ trên người Hướng Hải đứng lên, kéo quần, sau đó nắm áo Hướng Hải, mở cửa, đem cậu ném ra ngoài.

Hướng Hải người bay, Đường Ngữ hồn bay, Vạn Triết và Thành Thực gánh trách nhiệm nặng nề, hùng hùng hổ hổ vừa sửa vừa thêm, Đường Ngữ sắc mặt âm trầm khiêng súng phun sơn trải một mảnh hiệu quả lớn, muốn trải hết màu lót ở đó, đều là phải dùng hết tinh lực sống. Thôi Hòa buổi sáng chạy tới thị sát công tác một chút, thấy kiệt tác mang tính hủy diệt hôm qua đã sửa gần xong, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tận tình khuyên bảo lải nhải lẩm bẩm thật lâu với ba sinh viên.

Thành Thực nhìn cái miệng đóng mở của Thôi Hòa, nhớ tới Đường Tăng mạnh miệng trong Tây Du Ký, nghĩ nghĩ chỉ muốn đầu tiên lấy một chiêu đại lực kim cương quyền đánh lui thầy giáo 5 bước, tiếp đó thêm một chiêu phục hổ quyền đánh cho thầy lung lay sắp đổ, sau đó là dùng như ảnh tùy hình quét ngang mặt đất gạt chân thầy...

Lúc này xa xa một chiếc Lincoln dài màu đen, chậm rì rì dừng lại, cửa xe mở ra, đi xuống là một mỹ nữ chân dài mặc đồ công sở, Thôi Hòa cười nghênh đón, “Thư ký Phan, đã lâu không gặp đã lâu không gặp!”

Ba người cúi đầu ăn mắng ngẩng đầu trên dưới quan sát người phụ nữa này, Thành Thực cười trộm nói với Vạn Triết: “Yêu tinh ở đâu ra vậy? Anh xem thầy mình cười tươi như hoa.”

Vạn Triết trả lời: “Không biết, chắc là Phan Kim Liên...”(Vũ: ờ ờ, có ai k biết Phan Kim Liên hông???)

Thôi Hòa quay đầu lại, đổi thành mặt hổ, ba người vội vàng tản ra làm việc.

“Phan Kim Liên” thản nhiên cười, “Họa sĩ Thôi, bức tranh tường này lúc nào hoàn công? Nghiệp chủ tháng 9 sẽ bắt đầu vào ở nha, đến lúc đó đài phát thanh cũng sẽ tới phỏng vấn.”

Thôi Hòa lời thề son sắt hứa hẹn: “Tuần giữa tháng 9 nhất định sẽ hoàn công!”

“Vậy là tốt rồi, tổng giám đốc Hồng vừa vặn đi ngang qua, bảo tôi tới hỏi một chút.” Phan Kim Liên bĩu môi về phía xe kia, còn chưa nói hết, chỉ thấy một người đàn ông khoảng ba mươi từ trên xe đi xuống, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, thân cao gần 1m8, mặt mày tuấn lãng, khí phái mười phần, Phan Kim Liên sẵng giọng: “Tổng giám đốc Hồng, bên ngoài nóng như thế, anh đừng xuống đây.”

Thôi Hòa kinh ngạc tổng giám đốc bất động sản Thiên Hạ sao còn trẻ như thế? Đối phương đã vươn tay tới, cười nói: “Hoạ sĩ Thôi, tiểu Phan đã cho tôi xem bản phác thảo, tôi rất thoả mãn. Tháng 9 sẽ mời phóng viên đến khai trương khu vui chơi này, vậy nên tôi tương đối quan tâm ở đây. Thật xin lỗi, trời nóng như thế, mọi người khổ cực rồi.”

Thôi Hòa vội vã nắm tay với anh, “Tổng giám đốc Hồng tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn, hạnh ngộ hạnh ngộ, mấy học sinh của tôi tiềm lực tốt lại chịu được khổ cực,” Phi! Bọn nó còn chịu được khổ nhọc? Người trong thiên hạ đều chết sạch! “Bọn chúng mấy ngày nay dậy sớm, trút xuống không ít tâm huyết trên bức tranh tường này...” Dậy sớm? Giết bọn nó còn không bằng! Mình sắp nôn rồi! “Nhất định sẽ hoàn thành giữa tuần tháng 9.” Làm không được giết bốn thằng nhóc kia. “Nói chung, tổng giám đốc Hồng có thể yên tâm!”

“Họa sĩ Thôi khách khí, vãn bối Hồng An Đông.” Hồng An Đông yên lòng cười cười, đem ánh mắt phóng tới bức tranh tường cách đó không xa, vừa nhìn mắt liền thẳng.

Thôi Hòa thấy vẻ mặt Hồng An Đông khác thường, cho rằng bức tranh xảy ra vấn đề, trước trước sau sau từ trên xuống dưới nhìn một lần, không có vấn đề mà!

Ba học sinh có chuyện? Đường Ngữ khiêng súng phun sơn, không thành vấn đề! Vạn Triết đứng ở trên thang vẽ chi tiết bức tranh, cũng không thành vấn đề! Con khỉ kia đâu rồi? Ừm, đang nhảy breakdance vừa tô vôi, con khỉ chết tiệt, quá mất mặt!

Hồng An Đông “Xì” một tiếng vui vẻ, Thôi Hòa càng luống cuống, làm sao vậy làm sao vậy rốt cuộc làm sao vậy? Breakdance thôi mà! Không đến mức vui vẻ như thế chứ!

Hồng An Đông thẳng tắp đi về phía con khỉ hoa chân múa tay vui sướng, kêu một tiếng: “Tiểu cẩu.”

Thành Thực giật mình, vung bay bút vẽ, không thể tin nổi quay đầu lại, Thôi Hòa lệ bôn, xông lên nắm Thành Thực lắc lắc, “Thành Thực! Em chừng nào thì đắc tội tổng giám đốc Hồng! Mau xin lỗi! Mau mau!”

Thành Thực cuối cùng cũng nhận rõ người trước mắt là cái tên lần trước nhìn lén cậu đi tiểu, miệng há đến trật khớp, “Tổng giám đốc... Hồng?”

Hồng An Đông đáp: “Ai, con trai ngoan.”

... Con trai?!!

Thôi Hòa hồn bay trên trời, Vạn Triết và Đường Ngữ tề xoát xoát nhìn qua, hồi lâu, Vạn Triết nói: “Thành Thực, ba em trẻ quá, có phải kết hôn còn sớm hơn anh không?”