Chương 27: Chương 27

Lương Đình Xuyên, bất mãn: “Vì sao lúc Mạch Đào H là hài hòa hai nghìn chữ, lúc tôi H chỉ hài hòa năm trăm chữ?”

Mạch Đào: “Vậy mới nói phải chơi nhiều một chút, loại như cậu ngàn lần như một từ đầu tới đuôi cũng không thay đổi tư thế truyền thống có thể cho cậu năm trăm chữ còn ngại lãng phí.”

Hai người nói thầm trong chốc lát, Lương Đình Xuyên có chút suy nghĩ: “Thành Thực, đêm nay thử làm nhiều dạng một chút, nếu không địa vị vai chính của chúng ta sẽ bị người đoạt đi.”

Thành Thực: “Anh giai! Anh mượn đao giết người — ”

Mạch Đào: “Tiểu Cửu, chúng ta phải không ngừng cố gắng!”

Hoàng Cửu Cửu: “Tôi, tôi chỉ muốn làm người qua đường giáp, a — người cứu mạng — Lương Đình Xuyên! Cậu bỏ đá xuống giếng — “

=========================

Sáng sớm Hoàng Cửu Cửu tỉnh lại, phát hiện tội phạm cưỡng gian đã bỏ trốn, anh lăn lông lốc đứng lên phát ngốc một chút, nói với mình: tối hôm qua chỉ là cơn ác mộng! Dưới thân không khỏe? Ảo giác! Ứ thanh trên cánh tay? Lúc ở trong bồn tắm trượt chân. Dấu đỏ trên ngực? Bị chó cắn!

Hoàng Cửu Cửu rầm rì rầm rì đứng lên vào phòng tắm tắm rửa, xiêu xiêu vẹo vẹo ra cửa đi làm, Cherokee đỗ ở cửa ga ra gần một tháng biến mất không tung tích. Hoàng Cửu Cửu đứng ở cửa ga ra không đi, trong lòng một trận chua xót khó hiểu và mất mát chính mình không muốn thừa nhận. Loại tình huống này anh rất hiểu, Hoàng Cửu Cửu anh cũng là loại bội tình bạc nghĩa này, anh đối với tình nhân đều là ba ngày nồng nàn, sau khi cảm giác mới mẻ nguội đi ngay cả tạm biệt cũng không liền đi tìm tình mới, chỉ là không nghĩ tới mình có một ngày cũng sẽ bị người đùa bỡn như vậy.

Hướng Hải vòng tới căn phòng phía tây, thấy Nguyên Khải đã đứng đợi ở cửa phòng vẽ. Ánh nắng sáng sớm mùa hè chiếu vào mái tóc vàng óng của cậu, chói chang đến Hướng Hải nhìn híp mắt.

Nguyên Khải lấy điện thoại nhìn thời gian một chút, nhíu mày: “Đến muộn 14 phút.”

Hướng Hải nói: “Em cứ nghĩ anh hôm nay có thể sẽ không tới.”

Nguyên Khải cười, “Cậu tưởng tối hôm qua tôi miệt mài quá độ sáng nay không dậy được?”

Hướng Hải không phủ nhận, yên lặng mở cửa phòng vẽ.

“Hôm nay không cần chờ Thành Thực sao?” Nguyên Khải hỏi, thấy Hướng Hải không tiếp lời, liền đóng cửa tự nhiên cởi quần áo, nằm lên trên bục người mẫu.

Hướng Hải đem đầu chôn ở phía bảng vẽ, ngay cả nhìn cũng không nhìn cậu cái nào, 10 phút, 20 phút, 30 phút, Nguyên Khải cảm thấy buồn cười, mở miệng hỏi: “Này, cậu chui ở phía sau bảng vẽ làm gì? Cậu liếc cũng không liếc tôi còn vẽ cái rắm?”

“Em vẽ theo bản mẫu là được.” Hướng Hải vẫn không ló đầu ra.

Nguyên Khải không nhịn được, mắng: “Mẹ nó, cậu vẽ mẫu tôi cởi sạch cho quỷ xem à?”

“Vậy anh, anh có thể đi về.”

Nguyên Khải sửng sốt, nói: “Cậu qua đây.”

Hướng Hải không nhúc nhích.

Nguyên Khải quát dẹp đường: “Qua đây có nghe hay không?”

Hướng Hải rì rì đứng lên, rì rì đi tới.

Trái lại người không mặc quần áo còn hào phóng hơn cậu, vung tay lên, “Ngồi đi.”

Hướng Hải đưa lưng về phía Nguyên Khải ngồi ở rìa bục người mẫu, cúi đầu, đang muốn nói gì đó, giật mình phía sau cổ bị chạm vào, một bàn tay ấm áp đặt tới, theo đó là hơi nóng truyền đến bên tai.

Tên ngốc đáng thương nhất thời đỏ mặt, Nguyên Khải ôm lấy cổ cậu, trần trụi dán ở phía sau cậu, dịu dàng nói: “Cậu thích tôi như vậy sao?”

“...”

“Tối hôm qua tôi qua đêm với người kia cậu ghen tị?”

“...”

Nguyên Khải hôn cái cổ đỏ bừng của Hướng Hải, lại chậm rãi di về phía trước, đến chỗ hầu kết của Hướng Hải, nhẹ nhàng liếm liếm.

Bộ xương khô bị vứt xó trong phòng vẽ tranh thương hại nhìn chăm chú vào tên ngốc hóa đá.

Nguyên Khải khiêu khích trong chốc lát, căm tức nghĩ: Người này rốt cuộc có phải đàn ông không vậy? Ngoại trừ nhiệt độ cơ thể lên cao sao không có phản ứng khác?

Không ngừng cố gắng, Nguyên Khải đem môi đi tới bên môi Bùi Hướng Hải hóa đá, đem đầu lưỡi đưa vào quấn mút.

“Ầm” Một tiếng, cửa bị đẩy ra, Thành Thực đứng ở cửa, sợ run trong nháy mắt, cười xòa nói: “Anh bạn, tiếp tục, tôi chỉ là một luồng khói xanh.”

Khói xanh cấp tốc khép cửa lại bay đi.

Nguyên Khải một bàn tay đánh lên đầu Hướng Hải, gầm nhẹ: “Con lợn, tỉnh chưa hả!”

Khuôn mặt Hướng Hải nghẹn thành màu gan lợn, dây dưa hồi lâu mới hỏi: “Anh, cái này cái này, cái này là có ý gì?”

Nguyên Khải thiêu thiêu lông mi, “Cái gì có ý gì? Chưa từng hôn môi à?”

Con mắt tên ngốc đều ứ máu.

Nguyên Khải hoảng hốt, “Đừng nói với tôi thật chưa từng.”

Ánh mắt vô tội của tên xử nam cuối cùng học viện Mỹ thuật tạo hình khiến Nguyên Khải toàn thân run lên một chút, cậu bối rối mò lấy T-shirt của mình mặc vào, bỏ lại một câu đến mình cũng thấy buồn cười: “Nhìn tôi cũng vô dụng, tôi sẽ không phụ trách.”

Tên ngốc cũng không biết lấy dũng khí đâu ra, mạnh túm lại Nguyên Khải, lắp bắp nói: “Em em em thích anh, em có thể làm bạn trai của anh, không, không đúng, bạn, bạn gái? Không đúng, trai, nam...”

Nguyên Khải nở nụ cười, có một chút bi thương, cậu chỉa chỉa tai mình, nói: “Tôi 17 tuổi lần đầu tiên yêu, sau đó mỗi lần thất tình liền bấm một khuyên, cậu đếm xem có bao nhiêu?”

Tên ngốc kinh ngạc nói không nên lời.

Nguyên Khải rút tay về, nhàn nhạt nói: “Tôi không muốn bấm khuyên tai nữa, cùng cậu chơi đùa cũng được.”

Hướng Hải lộ ra một chút vẻ mặt cụt hứng, chậm rãi nói: “Nếu chỉ là chơi đùa, em sẽ không tìm đàn ông tới chơi.”

Nguyên Khải vui vẻ, “Có đôi khi cậu không giống tên thiểu năng lắm.” Cậu dừng một chút, cúi người ôm lấy khuôn mặt Hướng Hải, “Anh bạn nhỏ, cậu và tôi là hai người khác nhau, đi tìm con gái chơi đi.”

Khóa học cuối cùng vẽ người thực kết thúc, Nguyên Khải nhận 2000 khối trong tay Vạn Triết, cười cười với Hướng Hải, sau đó châm một điếu thuốc, không quay đầu lại đi ra tầng lầu.

Vạn Triết nghiến răng nghiến lợi, “Lão Thôi thực sự là âm hiểm! Ban đầu nói là phòng giảng dạy trả phí người mẫu, kết quả lại trừ vào tiền trợ cấp của chúng ta! Hơn nữa, hai đứa các cậu học bù liên quan gì tới bọn anh? Cư nhiên trừ luôn cả trợ cấp của anh và Đường Ngữ!”

Quay đầu, thấy Thành Thực đang luyện Nhất Dương Chỉ trước mắt Hướng Hải, con mắt Hướng Hải nháy cũng không nháy.

Vạn Triết nghi hoặc nói: “Hướng Hải làm sao vậy?”

Thành Thực thở dài, vẻ mặt cực kỳ thê lương, “Mất hồn rồi.”

Ngày thứ hai Thành Thực và Hướng Hải cũng bắt đầu làm việc, Thành Thực đội mũ lưỡi trai, trên cổ quàng một cái khăn lông ướt, y như chó thè lưỡi. Lương Đình Xuyên bớt thời gian đi làm mang kem tới thăm một chút, Thành Thực dẫn theo Vạn Triết và Đường Ngữ lủi lên xe ngồi hóng điều hòa, ôm Lương Đình Xuyên kể khổ, “Đình Đình, em sắp phơi nắng chết rồi.”

Đường Ngữ ngồi ghế sau ôm Vạn Triết, “Triết Triết, người ta sắp phơi nắng chết rồi ~~ ”

Lương Đình Xuyên: “Chết đi.”

Vạn Triết: “Thân ái, người ta thật đau lòng ~~ ”

“Ứ...” Thành Thực cuộn vào lòng Lương Đình Xuyên lăn lộn.

Lương Đình Xuyên đem kem đặt trên mặt Thành Thực, miệng không tha người: “Toàn thân đều là mồ hôi, cút xa một chút.”

Thành Thực: “Kem...”

Hai người phía sau diễn cực kỳ nhập vai, Đường Ngữ ngã lên đùi Vạn Triết y như sâu lông di chuyển, “Triết Triết, kem ~ ”

Vạn Triết xé mở vỏ kem, tiện tay đem vỏ nhét vào trong miệng Đường Ngữ, Đường Ngữ nhảy dựng lên, Lương Đình Xuyên ném ra một câu: “Không được vứt rác trong xe tôi.”

Đường Ngữ không thể làm gì khác hơn là cắn vỏ kem bày ra trận pháp với Vạn Triết đang ngậm kem, giằng co ba giây, Đường đại thiếu gia ra tay trước chiếm được lợi thế, một chiêu khóa họng đánh về phía Điền đại sư huynh, Điền đại sư huynh nghiêng người né qua, lấy nhu thắng cương, lấy hai ngón tay chọc về phía mắt Đường đại thiếu gia, Đường đại thiếu gia ngậm vỏ kem hú lên quái dị, song song xuất ra tuyệt kỹ nhà nghề — phụ nữ thôn quê khóc lóc om sòm chân kinh, hai người đánh nhau khó phân thắng bại, mắt thấy sắp đồng quy vu tận, chỉ nghe “Tạch “Một tiếng, kem trong miệng Vạn Triết rớt xuống đệm ghế.

Lương Đình Xuyên mỉm cười, “Đánh hay lắm.”

loading...

Ba người phân biệt từ ba cửa xe song song ngã ra, BMWs gào thét chạy đi, Thành Thực hướng về phía bụi vàng cuồn cuộn không tiếng động khóc ròng nói: không liên quan tới em mà...

Hướng Hải thủy chung mặt hướng bức tường không rên một tiếng vẽ vẽ, Vạn Triết đứng ở dưới thang vẫy que kem với Hướng Hải: “Hướng Hải, xuống đây ăn kem.”

Hướng Hải: “Em không khát.”

Thành Thực bất đắc dĩ lắc đầu, “Hồn còn chưa về.”

Đường Ngữ tựa lên trên tường, bày ra một tư thế tự cho là đẹp trai kinh hồn, lấy giọng điệu cực độ muốn ăn đòn khoe khoang: “Thất tình thật hạnh phúc, ai, tôi chưa từng hưởng qua cái gì gọi là thất tình, thực sự là hao tổn tâm trí, cuộc sống như vậy là không hoàn mỹ, tôi hẳn là nếm thử mới đúng.”

Vạn Triết: “Đường Ngữ, mặt tường đó chưa khô.”

“Á — Adidas mới mua của tôi — ”