Chương 131: Lễ Vật

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Carl tại ánh mắt nhìn chằm chằm của Monica bước vào bàn ăn sáng, bị bà nhìn như vậy cũng có chút chột dạ nhưng mặt dày như hắn lại không ảnh hưởng gì.

Hermione nhếch miệng mỉm cười lại bị Monica trừng mắt một cái liền thụt cổ về.

"Ăn nhanh, rồi mở quà giáng sinh!" Monica hối thúc.

Wendell không hiểu ra sao, nhưng vẫn không ảnh hưởng hắn thưởng thức trên tay ấm áp tách cà phê.

Hermione hai mắt sáng lên, nàng vội vàng ăn qua loa rồi không để ý Monica khó chịu chạy đến dưới cây thông Noel vui sướng mở quà.

Carl thấy vậy liền ăn ngấu nghiến xong phần ăn sáng rồi đuổi theo.

Tìm đến hộp quà của hắn, Carl bắt đầu hủy đi bao khỏa. Vài cuốn sách, một tấm thật lớn Quidditch áp phích, là của Weasley huynh đệ tặng, hắn nhìn ngang dọc nhưng không nhận ra đây là đội tuyển nào liền để một bên; một túi nhỏ 'Nhiều vị đậu', là của Ron tóc đỏ; Harry trán sẹo lại là một hộp Sô cô la con ếch; một bó lông đuôi Độc Giác Thú, nhìn đồ vật là là biết ngay đó Hagrid chuẩn bị;

Draco. Malfoy, chị em Padma hầu gái, chó cái Lavendar,... cũng có.

Ngoài ra, hắn còn nhận được một túi da rồng bên trong chứa đựng một đống lớn đồ ăn đang tại Ma Pháp giữ ấm bảo vệ, xem ra là đám Gia Tinh đưa cho.

Các giáo sư tặng đồ vật cũng rất phổ biến, McGonagall giáo sư đưa một cái bản bút ký, phía trên nhớ kỹ tràn đầy Animagus biến hình tâm đắc, mặc dù hắn không cần nhưng vẫn cẩn thận giữ lại; Flitwick giáo sư đưa một cái tinh xảo hộp dây chuyền, ân, không phải của Slytherin cái kia;

Sprout giáo sư đưa một cái béo múp míp chậu hoa, có thể ca hát phát ra những âm thanh dễ nghe.

Mở ra Snape giáo sư hộp quà, bên trong là các loại ống nghiệm Ma Dược, phía trên ghi rõ tên cùng cách dùng. Khiến hắn kinh ngạc nhất là một lọ chất lỏng màu vàng, tên là Phúc Linh Dược Tề.

Nghĩ đến hắn cùng Hermione lại tặng bộ áo quần màu hồng phấn kia, tội lỗi a.

Sau đó là một cái hộp quà xinh đẹp không ghi rõ họ tên người gửi, Carl mở ra liền thấy một cái xinh đẹp màu nâu khăn quàng cổ.

"Như thế nào?" Hermione lại gần vui vẻ cười nói: "Khăn này làm từ tóc của ta!"

"Rất xinh đẹp!" Carl trực tiếp đem khăn quàng lên cổ, là đan từ Hermione sợi tóc nên hắn có thể ngửi được trên đó mùi hương thơm ngát.

"Vậy của ta đâu?" Tiểu cô nương hai mắt chờ mong nhìn hắn.

Carl cười cười, từ trong túi lấy ra một hộp nhỏ đưa cho nàng.

Hermione không kịp chờ đợi mở ra, một khối khảm nạm hình trái tim đá ruby vòng cổ. Nàng ngay lập tức lấy nó ra, nhìn về phía hắn nói: "Đeo lên cho ta!" rồi xoay người lại.

Carl cầm lấy sợi dây chuyền, tay vòng qua cổ nàng, tại Hermione cái gáy trắng muốt chốt lại khóa.

Vuốt ve viên đá Ruby, vòng cổ lóe lên một cái, xung quanh nàng lập tức xuất hiện vô số cánh hoa. Hermione xoay tròn một vòng, những cánh hoa giống như theo nàng nhảy múa.

"Ta đẹp không?" Hermione miệng nở nụ cười thật tươi, lông mi chớp chớp nhìn về phía hắn.

Carl ngây người sững sờ tại đó, xem như quen thuộc nhất Hermione tồn tại nhưng nàng vẫn làm hắn hút hồn. Những cánh hoa hơi tô điểm, phối hợp nàng xinh đẹp gương mặt khiến nàng giống hệt như một nàng tiên, hoàn mỹ, thánh khiết.

"Không trả lời tức đồng ý a!" Tiểu cô nương ôm lấy hắn tại trên khóe miệng hắn hôn nhẹ một cái.

Carl lấy lại tinh thần, lén lút nhìn về phòng bếp phương hướng một cái, thấy không có người chú ý, hắn liền giữ lấy Hermione đầu, hôn lên nàng miệng nhỏ.

Hermione hơi phản kháng một chút, rồi thè lưỡi ra cùng hắn trao đổi nước bọt.

Không biết qua bao lâu, hai người tách ra. Nhìn trong gang tấc xinh đẹp hoàn mỹ em gái, Carl nuốt một ngụm nước miếng, dưới thân côn thịt không khỏi dựng đứng.

"Hermione của ta là xinh đẹp nhất!"

"Hừ hừ, ta biết ta rất đẹp!" Tiểu cô nương như một con cao ngạo khổng tước ngẩng cằm lên đắc ý nói.

Chợt, nàng nhớ đến cái gì, hai mắt nhìn hắn chằm chằm: "Hai con yêu tinh kia ngươi tặng cái gì?"

"Ân, là vòng tay!" Carl bình tĩnh đáp, nhưng trong nội tâm đang đắc ý cười to, hắn biết ngay Hermione sẽ hỏi đến chuyện này mà, may mà hắn đoán trước nên chuẩn bị quà khác nhau.

Hermione không dấu vết gật đầu một cái, rồi xòe tay ra.

Carl lập tức hiểu ý từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái vòng bằng bạc, trên đó có khảm nạm rất hạt nhỏ kim cương tự tay đeo lên cho nàng.

Tiểu cô nương nhìn trên tay vòng kim cương nhếch miệng cười vui vẻ, vỗ vỗ đầu hắn mấy cái khen ngợi.

Carl không khỏi thầm thở ra một hơi, may hắn đã chuẩn bị sẵn.

"Để xem xem mấy con yêu tinh kia gửi quà gì cho ngươi!" Tiểu cô nương tại một đóng quà bắt đầu lục lọi, rất nhanh nàng lấy ra 4 cái hộp quà hai lớn hai nhỏ, rõ ràng nàng cũng có phần.

Mở cái lớn trước, là của Penelope.

Một cái xinh đẹp bánh kem nằm bên trong. Mùi thơm sữa nó tỏa ra khiến hai người theo bản năng hít hà vài cái.

"Đây là Penelope sữa?" Hermione rất kinh ngạc. Nàng cũng đã từng nếm qua nó mùi vị nên nhận ra a.

Lại mở cái của nàng, cũng là một cái bánh kem tương tự.

Carl từ tay Hermione giành lấy cái của hắn, vui vẻ nói: "Penelope lúc trước từng nói muốn học nấu ăn để nấu cho ta thưởng thức, chắc đây là món đầu tiên a!"

Tiểu cô nương hừ lạnh một tiếng, nàng mặc dù biết nấu một vài món nhưng lại bị Carl chê không biết sáng tạo, quá dựa theo công thức nên nàng ít nấu. Không ngờ con yêu tinh này vẫn luôn cố gắng lấy lòng hắn a.

Cất đi Penelope quà tặng, Hermione mở ra Cho Chang hai hộp quà nhỏ.

Của Carl là một cái áo len, nàng không để ý mà ném cho hắn.

Còn của nàng bên trong vậy mà một cái nắp hậu môn dạng đuôi chó, tai chó, cùng một cái vòng cổ kèm theo dây xích.

Thấy mấy thứ này, Hermione tức nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là ám chỉ nàng chó cái a.

Đang muốn vứt đi nhưng nghĩ đến cái gì, tiểu cô nương cười tà ác cất lại trong nhẫn không gian.

Thấy nụ cười này Carl không khỏi rùng mình một cái, Cho Chang tiếp tục tìm đường chết a.

"Hermione thật dễ thương!" Wendell từ bếp đi ra nhìn con gái bộ dáng kinh ngạc la lên.

Theo sau là Monica cũng rất tán thành gật đầu.

"Hì hì!" Hermione vui vẻ đến bên Monica khoe khoang món quà Carl tặng nàng.

Wendell thấy hai mẹ con trò chuyện, quay sang Carl nhưng không thấy trên tay hắn đeo lên thứ cần đeo.

"Khụ khụ, đồng hồ đeo tay ta tặng không phù hợp với ngươi a?" Wendell ho nhẹ nói.

"Ân?" Carl nghi ngờ nhìn sang, chợt nhớ đến trong đống quà hình như có một cái đồng hồ đeo tay, nhưng mà: "Cái đồng hồ lạc hậu cũ kỹ đó là ngài mua cho ta?"

"Không đeo mau trả ta!" Wendell thẹn quá thành giận nói. Rõ ràng mẫu mới nhất, hắn phải dồn rất nhiều tiền mới mua.

"Được rồi, ta đùa giỡn!" Carl cười vui vẻ, từ nhẫn không gian lấy ra cái đồng hồ cổ điển đeo lên trên tay.

"Là đồng hồ Thụy Sỹ, ta phải nhờ quan hệ mới mua được đó!" Wendell tự hào giảng giải.

Carl cười thầm, Wendell tuy rằng thường xuyên bắt bẻ hắn nhưng thương hắn là thật sự.

"Ta cũng có quà cho ngài!" Hắn nói.

"A? Ta cũng có? Đưa xem!" Wendell giả vờ không để ý lắm, nhưng ánh mắt chờ mong lại bán đứng lòng mong muốn.

"Đương nhiên là mụ mụ cũng có một phần!" Carl thấy Monica chú ý bên này liền nói thêm.

Monica hừ lạnh một tiếng, rõ ràng đang nịnh nọt a.

Carl mang theo mấy người ra nhà xe, hắn phất tay đem chiếc xe cũ kia vứt ra ngoài tuyết, rồi từ trong nhẫn không gian lấy ra một chiếc xe ô tô mới tinh, phía trên còn thắt lấy một cái nơ con bướm màu đỏ.

Đó là một chiếc xe bán tải to lớn, sàn xe cao, toàn thân được phủ một lớp sơn màu bạc, trên mui xe có hai cái đèn pha lớn như hai con mắt. Đậu ở đó giống như một con dã thú hung hãn sẵn sàng cắn người bất cứ lúc nào.

"Trời ạ!!" Wendell kinh ngạc thét lên, ông vội vàng chạy đến sờ sờ mui xe giống như vuốt ve người yêu thân thiết.

"Đây là?" Monica ngạc nhiên hỏi.

"Là một chiếc thông thường xe bán tải, ta mua lại rồi tự mình cải tạo, tân trang..." Carl đắc ý giải thích nói.

"Xe bán tải thường thường sẽ không quá nhiều tiện nghi vì chỗ ngồi ít, chật hẹp các loại. Nhưng qua tay ta gia công, không gian bên trong được mở rộng rất nhiều..." Carl mở cửa xe, để Monica mấy người lên xe thử.

Bên trong xe không gian rộng hơn rất nhiều so với bên ngoài nhìn vào.

"Đây là ta sử dụng Ma Pháp mở rộng không gian, người ngồi lên xe ngoại người ta đồng ý đều không cảm nhận được không gian khác biệt...."

Wendell cẩn thận vuốt ve ghế ngồi làm bằng da vỏ bọc.

Carl thấy Wendell cẩn thận như vậy liền lấy cái dao rạch một đường ở ghế ngồi. Wendell đang muốn phát hỏa liền thấy vết rách kia đang từ từ khép lại.

"Các bộ phận của xe đều được ta gia trì Ma Pháp bảo vệ nên không lo hỏng hốc!"

Monica phát hiện bên tay ghế có một cái nút, không khỏi tò mò nhấn lên. Một cái mini hộp nhỏ xuất hiện, mở ra bên trong chứa đầy các loại rượu quý giá.

"Đây là tủ lạnh, rượu là vô hạn, có thể uống thoải mái!" Carl thấy vậy liền cười giải thích.

Carl đứng dậy, đi về cuối phần xe, nơi đây có một cánh cửa.

Monica nhìn hắn đang nhìn mọi người, bà liền hiểu ý đến kéo cửa ra, nhìn vào bên trong là căn nhà quen thuộc.

"Cái này, đây là thông hướng về nhà chúng ta?" Monica bước vào nhìn xung quanh đồ đạc kinh ngạc nói.

"Không phải, mụ mụ, nhà chúng ta đang trang trí giáng sinh a!" Hermione ngay lập tức chỉ ra sự khác biệt.

Carl gật đầu nói: "Đây là ta sao chép nguyên bản chúng ta ngôi nhà đưa vào!"

Hắn đẩy ra cửa sổ, tầm nhìn là bên trong gara.

"Cái này...." Wendell nghẹn họng trân trối.

"Có chiếc xe này hai người có thể thoải mái đi du lịch, cắm trại cái gì..." Hắn cười cười.

"Cảm tạ!" Wendell không nói gì nữa, vỗ vỗ Carl bả vai.

Sau đó, Monica, Carl cùng Hermione xuống xe. Wendell không kịp chờ đợi nổ máy lên lái xe một vòng.

Hermione thấy Wendell quà đã xong, nàng liền kéo lấy Monica vào phòng ngủ, Carl cũng không đuổi theo, bởi vì hắn biết là Hermione tặng áo quần, đồ trang sức, trang điểm cho Monica.

—------------

Giáng Sinh mấy ngày nghỉ cuối cùng, Carl cùng Hermione đưa ra ý kiến muốn ghé thăm nhà Penelope các nàng, Wendell thì rất thoải mái cho phép nhưng Monica lại hơi khó khăn một chút.

Chẳng qua là bà biết Carl cùng Hermione quan hệ, liên tưởng đến Penelope hai người tồn tại, hẳn là đã cùng Carl làm tình qua.

Những ngày này bà luôn ở bên cạnh Hermione đề phòng lấy Carl, lần này thả hai người đi chẳng lẽ công sức uổng phí hết a?

Monica đương nhiên không biết Thời Gian Kết Giới loại này, Hermione bị Monica canh giữ một bên nhưng cũng có khi ra khỏi Monica tầm mắt một vài phút a.

Chừng một vài phút đó tại kết giới bên trong cũng là mấy tiếng rồi, Hermione tiểu huyệt đều bị hắn thao lật ra.

Cuối cùng nhờ có Hermione nhõng nhẽo van nài, Monica mới chấp nhận hai người rời đi.

Penelope xuất thân từ Muggle, hơn nữa Clearwater hai vợ chồng rất không thích Vu Sư nghề nghiệp này nên Carl cùng Hermione chỉ ghé qua không ở lại bao lâu liền mang theo Penelope rời đi.

Trước khi đi, Penelope còn ám chỉ nhờ Carl giúp cha mẹ nàng cải tạo thân thể, việc này đương nhiên hắn rất sẵn lòng, dùng máu cho hai người cải tạo rồi khóa lại tất cả năng lực trong Gene, để hai người có thể sống cuộc sống bình thường.

Điểm đến tiếp theo là Cho Chang gia đình, cha mẹ Cho Chang trái với Clearwater vợ chồng, hai người đều là Vu Sư xuất thân.

Đối với Carl Hermione cùng Penelope, vợ chồng hai người mười phần chào đón, lúc đầu họ còn lo lắng Cho Chang bởi vì màu da nên không hòa nhập đâu. Bây giờ có ba người bạn khiến họ an tâm phần nào.

Để tiếp đón Carl mấy người, mẹ Cho Chang tự tay xuống bếp chiêu đãi bọn hắn mấy món ăn truyền thống TQ, cha của Cho Chang còn lấy ra chai rượu nếp muốn cùng Carl cạn ly nhưng lại bị mẹ Cho Chang trừng một mắt liền rụt đầu lại.

Thấy cảnh này Carl không khỏi cười vui vẻ, không ngờ cha Cho Chang lại là người sợ vợ a.

Hermione bên cạnh thấy hắn cười trên nỗi đau của người khác, liền đưa tay bấm thịt hông hắn một cái làm hắn đau xuýt xòa.

Cô nàng lườm hắn một mắt, hắn ngay lập tức hiểu nàng đang nói cái gì, liền ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm đi.

Tiểu cô nương nhếch miệng cười đắc ý, biểu lộ khác lạ khiến Cho Chang không khỏi nhìn nhiều vài lần.

Hermione lập tức trừng mắt, Cho Chang tặng quà mối thù nàng còn nhớ đâu.

Cho Chang cũng không chịu thua, Hermione tặng đồ cho nàng cũng không khác gì, là roi da cùng nến sáp. Rõ ràng muốn đem nàng thành nô lệ dạy dỗ a.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, nơi giao phong giống như có từng tia lửa điện lóe lên.

Carl nhìn sang Penelope bất đắc dĩ nhún vai, mặc kệ hai nàng.

—----------

Ngày hôm sau, Carl mang theo Hermione ba nữ tại Luân Đôn đi du lịch.

Họ từng trèo lên tháp đồng hồ Big Ben, đóng góp chút cống hiến nhỏ để tháp nhanh nghiêng thêm một chút; thăm quan tháp Luân Đôn, cảm thụ được cổ đại Anh Quốc hùng mạnh cùng tráng lệ; cùng đi bộ bên bờ sông Thames, yên tĩnh lắng nghe mẹ thiên nhiên suối nguồn sự sống; còn tiến vào bảo tàng quốc gia, truy tìm lấy lịch sử để lại vết tích; cùng đi dao cung điện Buckingham, cảm thụ nơi đây trang trọng tư thái...

Rồi trở về đảo Ravenclaw, cùng nhau qua những tháng ngày yên tĩnh.

Mãi đến tựu trường một ngày trước, mấy người ngừng lại chuẩn bị lên chuyến tàu đến Hogwarts.

—------Hết chương-------