Chương 118: Ravenclaw thư viện

Tháng 11, lúc sáng sớm, tại Eo biển Manche, phía trên mặt nước lăn tăn những bọt nước, vốn mặt biển chỉ yên lặng đột nhiên nổi sóng lớn, bốn người Carl vô thanh vô thức xuất hiện tại trên bầu trời nơi này.

"Đây là... Manche!" Hermione ngước nhìn bầu trời, tuy là ban ngày nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy tinh tượng đoán được đại khái vị trí.

"A, ngươi làm sao biết?" Cho Chang kinh ngạc hỏi. Nàng nhìn biển toàn nước biển, mặc dù xa xa bên kia có dân cư nhưng cũng không nhanh chóng đoán được như vậy a.

Hermione liếc nhìn Cho Chang một mắt, rồi ngẩng cao đầu khinh thường.

Cho Chang tức giận cắn răng, không dám nhìn nàng.

Penelope buồn cười kéo lại Cho Chang, để cô nàng đứng lãng chịu đau khổ.

"Đúng vậy, eo biển Manche, theo tọa độ vị trí mà Ravenclaw nhắc đến là ở đây!" Carl mở Siêu Cấp Thị Lực nhìn quanh mặt biển một lượt. Tuy năng lực hắn không thể nhìn xuyên qua phe thần bí, nhưng ít nhất có thể xác định vị trí thần bí ở đâu.

Giống như bây giờ, hắn thấy được một vùng bạch quang mà mắt thường không nhìn thấy được, nó lẻ loi nổi bật giữa vùng biển mênh mông.

Các cô gái cũng biết năng lực Siêu Cấp Thị Lực, nên cũng thấy được khoảng trắng này.

Thông qua câu thần chú kèm theo tọa độ, bọn người Carl rất dễ dàng đi vào bên trong.

Các cô gái rất háo hức muốn biết Ravenclaw để lại những gì, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi thất vọng.

Bên trong kết giới là một hòn đảo nhỏ, có vách núi, có bãi cát cùng một tòa lâu đài cổ xưa. Trên đảo đều trơ trụi không một ngọn cỏ, giống hệt một hòn đảo hoang.

Dù sao hơn 1000 năm không có người chăm sóc, thứ duy nhất hoàn hảo còn lại là tòa lâu đài trước mắt này a.

Đây là một tòa lâu đài kích cỡ bằng 1/5 tòa lâu đài Hogwarts, bề ngoài mặt tường có màu xanh lam cùng màu trắng, dấu vết năm tháng có vẻ như không ảnh hưởng gì đến nó, chắc là có Ma Pháp giữ gìn a.

"Cái này không bằng tiểu thế giới chúng ta a!" Cho Chang nhìn xung quanh có chút ghét bỏ nói.

Hermione cùng Penelope không nói gì, rõ ràng hai nàng rất tán đồng với ý kiến này.

"Đừng đứng đó mà than thở, đi vào bên trong xem rồi hãy nói." Carl khẽ cười từ chối cho ý kiến, hắn tin tưởng Ravenclaw để lại bảo tàng ở bên trong lâu đài. Với lại, đối với Ravenclaw, bảo tàng lớn nhất của bà là gì?

Là tri thức a.

Cho nên hắn khẳng định tòa lâu đài này chính là một thư viện tư nhân.

Đúng như hắn đoán, khi mở cửa ra, quang cảnh trước mắt khiến tất cả mọi người phải há hốc mồm.

Trước mắt, là một cảnh tượng vĩ ngạn. Hàng ngàn hàng vạn cuốn sách tại trên bầu trời giống như những bầy chim lơ lửng bay lượn qua về.

Không sai, là bầu trời.

Trong căn phòng này đã được bố trí mở rộng chú, Không Gian rất cao minh, nó rộng lớn bao la như một thành phố.

"Cái này, sách cũng quá nhiều đi!" Hermione thật không tin tưởng vào những gì trước mắt nàng thấy. Nàng là một người yêu quý sách, lúc chưa tiếp xúc đến thế giới Ma Pháp, nàng cho là thư viện Vương Quốc Anh tại Luân Đôn là nơi nhiều sách nhất, nhưng khi biết được thư viện Hogwarts thì trước đó nàng thấy qua sách cũng chẳng là gì. Đến bây giờ, nàng mới cảm thấy trước kia tầm nhìn của nàng quá nhỏ hẹp, đây mới là thư viện a.

Cho Chang há to miệng không nói được lời nào, nghĩ đến lúc này còn ghét bỏ truyền thừa người ta, cô nàng không khỏi đỏ mặt ngượng ngùng.

Carl tâm niệm vừa động, trong lòng mặc niệm hắn muốn đọc một thể loại sách, một cuốn sách dày đang bay lượn trên bầu trời đột nhiên sà xuống rơi vào trên tay hắn.

Hắn nhìn tên trang bìa, là những chữ cổ "Pháp Sư và nguồn gốc", hắn rất nhanh đọc lướt qua một lần, và biết được nguồn gốc nơi này.

Không gian này thực ra là thư viện Ma Pháp giới hơn mấy ngàn năm trước. Có lẽ do biến cố gì đó nên nó lưu lạc và tình cờ Ravenclaw nhặt được a.

Thôi, biến cố Ma Pháp giới cái gì hắn cũng không quan tâm, bây giờ không gian thư viện này đã thuộc về hắn.

Hắn gọi lại các cô gái đang đọc sách mê mẩn,

"Đây là một tòa thư viện, để cho thuận lợi thì xây thêm một ngôi nhà bê cạnh a!"

Các cô gái nghe vậy tiếc nuối buông quyển sách ra, các nàng đều là người thích đọc sách, thấy được nhiều tài liệu quý giá thế này mà không đọc ngay được nên đúng là có chút không nỡ.

Carl khẽ cười lắc đầu, sách ở Hogwarts đọc chưa xong đâu, bây giờ lại ham những sách này.

Đi ra thư viện, đến vùng đất trống bên cạnh. Hắn thở sâu lấy hơi bình tĩnh, trong đầu nhớ lại những bản thiết kế biệt thự mà hắn đã nhìn lén tại một công ty xây dựng nào đó ở Luân Đôn.

Hắn rất nhanh vừa ý một ngôi nhà, bắt đầu điều động ý chí tự thân, tinh thần lực cầu thông thế giới, Ma Lực hắn như suối phun ào ào trôi đi dần. Trước mặt bãi đất trống từ từ xuất hiện một ngôi biệt thự, đầu tiên là nền móng, bức tường, rồi mái nhà...

Cho Chang thấy Carl tạo vật hư không như thế này thật khốc, thật đẹp trai, nhưng nàng cũng không biết Ý Niệm Ma Pháp nên nhìn qua rất thần kỳ mà thôi, còn Hermione cùng Penelope thì khác, nàng biết loại Ma Pháp này, chăm chú quan sát hắn diễn biến nên thu hoạch không nhỏ.

Dù sao, lấy ý chí can thiệp thực tế nhìn đơn giản, nhưng không có quyết khiếu không phải ai cũng thực hiện được.

Rất nhanh, một ngôi biệt thự ba tầng mới tinh xuất hiện.

Căn biệt thự đã hoàn thành tổng thể, còn đồ gia dụng hắn để các cô gái chuẩn bị, còn hắn, trang trí lại hòn đảo đi, chứ nhìn qua giống đảo hoang thế này hắn cũng không có tâm tình ở lại.

Thời gian trôi qua nhanh đã đến giữa trưa.

Trong biệt thự, Cho Chang buồn bực ngồi một bên nhìn thấy hai người Hermione và Penelope thay nhau sử dụng Ý Niệm Ma Pháp biến ra từng món đồ vật mà ghen tị ghê gớm. Đặc biệt là tên Hermione kia khi biết được nàng còn không thể sử dụng Ý Niệm Ma Pháp còn đắc ý cười to một lúc, hơn nữa, mỗi lần biến ra một đồ vật liền liếc mắt nàng một cái, ánh mắt kia bao hàm khinh thường, ghét bỏ, thị uy,... đủ cả làm nàng tức giận cắn răng.

Không được, nàng không thể tiếp tục sa đọa như thế này.

Cho Chang tự động viên bản thân, nhưng khi nghĩ đến bản thân cần chịu qua cơn nứng liền suy sụp cúi đầu.

Không có cách nào, nàng quyết định sử dụng phương pháp cuối cùng, cái này nàng phải suy nghĩ, day dứt, đau khổ rất lâu mới quyết định được.

Đó chính là,

"Carl đẹp trai thân yêu thông minh tốt bụng học giỏi... Giúp ý chí ta thăng hoa tự thân đi mà!" Cô nàng thuấn di đến sau lưng lắn, giống như con khỉ treo trên người Carl ỏn à ỏn ẻ nói.

Đúng vậy, phương pháp này gọi là làm nũng. Nàng tin tưởng dùng cách này có thể giúp nàng giải quyết tất cả.

Carl giật mình làm ra động tác phòng bị, nhưng ngửi được mùi hương quen thuộc liền thu tay lại. Cảm nhận được hai quả cầu nhỏ đang ma sát trên phần lưng hắn không khỏi tuôn ra một cỗ khoái cảm, khi cô nàng dùng chính giọng điệu Trung Hoa nói tiếng Anh khiến hắn nổi cả da gà.

Nhưng dù vậy, hắn cũng rất hưởng thụ Cho Chang làm nũng thế này. Phất tay thúc đẩy mầm cây trưởng thành còn lại, hắn nghiêng đầu liếc nhìn nàng mỉm cười.

"Thấy Hermione và Penelope tiến bộ nên chịu đả kích à?"

"Không có đâu, ta cảm thấy nếu ta biết Ma Pháp này có thể giúp ngươi nhiều hơn!" Cô nàng phủ định nói.

"Chịu qua cơn nứng là được mà!" Hắn lắc đầu cười nói.

"Còn cách khác không, ngươi muốn thấy một người xinh đẹp dễ thương như ta quằn quại chịu đựng cơn nứng kinh khủng a!" Cho Chang tội nghiệp nói, hai mắt rưng rưng chực khóc.

Hắn nội tâm hô to "Rất muốn!", lúc trước quan sát Penelope chịu đựng cơn nứng mấy ngày kích thích cực kỳ, dù sao hắn thuộc hướng bạo dâm yêu thích nhất cảnh tượng này. Nhưng đối với Cho Chang, hắn cũng không nói thẳng ra.

"Ngươi mỗi ngày bỏ ra mấy tiếng Minh Tưởng a, có thể giúp ngươi đề thăng Ma Lực cùng Tinh Thần Lực. Tinh Thần Lực càng cao thì ý chí càng dễ dàng thăng hoa hơn."

"Nhưng Minh Tưởng nhàm chán lắm!" Cho Chang nói. Minh Tưởng Pháp lúc trước Carl sáng tạo ra cũng cho nàng một phần, nhưng thử mấy lần rồi bỏ, Ma Lực tăng không đáng kể, Tinh Thần Lực tăng lên cũng chẳng bao nhiêu.

"Ta cũng bó tay, thử tìm trong thư viện Ravenclaw xem, sách mấy ngàn năm trước chắc có phương pháp a."

"Úc. Ta biết rồi, cảm ơn ngươi!"

Cho Chang buồn bã gật đầu rồi nhảy xuống khỏi lưng hắn bước trở về biệt thự.

Carl nhìn bóng lưng cô nàng rời đi không khỏi thở dài một hơi, hắn đúng là có cách dễ dàng làm cho Cho Chang ý chí thăng hoa, nhưng dùng cách này có tác dụng phụ, đối với cô nàng hơi nhẫn tâm một chút. Hắn muốn Cho Chang mãi vô ưu vô lự, luôn năng động vui tươi thế này.

--------Hết Chương-------

Chương sau có H