Dẫu rằng người đã đi xa!
Vẫn trông, ngóng, đợi cánh hoa đã tàn
Dẫu rằng cách biệt quan san
Mà trong ánh mắt ngập tràn nhớ nhung
Có duyên nên mới tương phùng
Mà sao duyên kiếp lạnh lùng thế kia!
Tưởng rằng trọn kiếp không lìa
Mà sao ngang trái rẽ chia đôi đường
Còn mình du sĩ tứ phương
Tháng năm ôm chặt vết thương trong lòng
Tiếc thương một đóa hoa hồng
Lỡ tay gai xước tuôn dòng máu tươi
Say chi ánh mắt nụ cười
Ra người cũng chỉ là người dưng thôi!
Thời gian chẳng thể phai phôi!
Phòng không gối chiếc đơn côi bóng hình
Tự mình lấy sợi tơ tình
Buộc xong mới biết tay mình buộc nhau
Gỡ ra anh đã phương nào?
Cất làm kỷ niệm cất vào trong tim
Một mai đời có nổi, chìm!
Tìm đâu cho thấy bóng chim cuối trời
Đêm sầu ngập lá vàng rơi!
Nợ ai? Ai nợ? Tình ơi là tình!
Còn đây kỷ vật "vô hình"
Mà sao siết chặt tim mình nhói đau.
Muội đã trở lại và ăn hại X2 :)