Chương 15: Có Một Người

_____💗CÓ MỘT NGƯỜI💗_____

           

Có một người... Tôi luôn muốn gọi tên

Từng ngày giờ... Luôn mong chờ anh đến

Có cảm giác... Mùi mồ hôi cũng bện

Gặp anh rồi... Là quên hết nắng mưa

Có một người... nỗi nhớ chẳng lưa thưa

Nói chuyện mãi...chẳng thấy vừa thấy đủ

Nỗi nhớ người... Trong bữa ăn giấc ngủ

Và là người...chưa từng cũ với em

Có một người...tôi luôn muốn bon chen

Muốn dành giật... Không muốn quen ai cả

Thương nhiều lắm... Anh biết không người lạ

Anh luôn là... Là tất cả "với em"

Có một người...cứ nhớ mãi thành quen

Mở Facebook... Là phải xem anh trước

Muốn bớt nhớ... Chẳng thể nào làm được

Chắc do mình... Kiếp trước đã có duyên

Có một người... Lắm lúc nhớ phát điên

Nhớ nhiều quá... Nên làm phiền anh đó

Cũng tại anh ...tự dưng mang lời ngỏ

Để bây giờ... Muốn bỏ cũng không song

Hỡi cái người... Em luôn nhớ luôn mong

Đừng ủ mưu... Để phụ lòng em đó

Em bé tí...mỏng manh như hoa cỏ

Em tổn thương... Anh có lỗi rất nhiều

Phút này đây...nhớ anh lắm.. "Không điêu"

Hãy vun vén... Chuyện tình yêu anh nhé

Em quý lắm... Nên anh đừng xem nhẹ

Mất đi rồi... Sẽ chẳng thấy nữa đâu

Bùn dưới chân...nhưng nắng ở trên đầu

Nghèo tiền bạc... Nhưng hãy giầu tình cảm

Nhìn về anh...viết thơ tình lãng mạn

Mong đời này... Tình cảm chẳng phôi phai

Bởi với em...anh có một không hai

Nên cứ bị...tương tư hoài vì nhớ

Ta thương nhau.. Bởi có duyên có nợ

Phút chạnh lòng... Nỗi nhớ hóa thành thơ

Em thương anh...thương cả trong giấc mơ

Dòng cảm xúc... Chẳng bao giờ thấy cạn.