Chương 5: Tiềm Hành

Thế giới trong game trái ngược với thế giới bên ngoài, thế giới hiện thực bên ngoài trời vừa mới tối đen thì trong thế giới game lại vừa mới hửng đông, nếu nói đến muốn làm một game thủ chuyên nghiệp, buổi sáng sớm này là thời gian đẹp nhất, tự nhiên phải nhanh lên level một chút.

Muốn luyện level(1) trước tiên, cần phải tìm được đạo sư đạo tặc học tập các kĩ năng sơ cấp.

“Đạo sư này ẩn dấu thật là kín đáo.” Tiêu Ngự tìm khắp cả tiểu trấn Ba Khắc, mới tìm thấy một lão nhân khá xấu xí trong một toà nhà hoang phế, hệ thống thông báo, lão đầu xấu xí này chính là đạo sư đạo tặc.

Lão nhân kia lưng còng xuống đến tận thắt lưng, trên người mặc một bộ áo choàng rách nát, khuôn mặt tiều tuỵ, đôi tay như một nhánh cây khẳng khuy, làm cho người ta còn tưởng lão là một cương thi mới bò ra từ trong quan tài vậy, con mắt màu lam mờ mịt không có một điểm mục tiêu cụ thể nào, rất khó nghĩ, lão lại là một đạo sư của đạo tặc được.

Tiêu Ngự chính là không có xem thường lão đầu này, là bởi vì đôi tay của lão, hai tay vốn khô gầy khẳng khiu, nhưng lại tràn ngập lực lượng, tự như móng vuốt của chim ưng vậy, theo con mắt nhận xét chuyên nghiệp của Tiêu Ngự thì loại ngón tay thon nhỏ dài này, hết sức linh hoạt, nếu sử dụng với các loại vũ khí hình dáng nhỏ, sẽ linh hoạt lại biến hoá nhiều, sử dụng trong đặc tính của nghề nghiệp đạo tặc thì lão nhân này thật không hề đơn giản.

- Chào ngài, ta là một người mới ra nhập đạo tặc tới đây học tập kĩ năng đạo tặc của ngài! - Tiêu Ngự nói năng rất lễ phép, cái này đều từ các tri thức về game trên mạng, mỗi NPC(2) cũng có những trí năng riêng, cho nên phải cung kính đối đãi.

Tiêu Ngự tính cách có chút hướng nội, nhưng là không biết tại sao, cùng với NPC này trao đổi, Tiêu Ngự lại có cảm giác rất tự nhiên, điều này cũng làm Tiêu Ngự rất kinh ngạc.

Lão đầu tùy ý liếc mắt nhìn Tiêu Ngự một cái, một đạo quang mang đảo qua trên người Tiêu Ngự, nói:

- Ta tên là Áo Đức, là đạo sư của đạo tặc ở tiểu trấn Ba Khắc này, ngươi có thể học tập các kĩ năng sơ cấp ở chỗ ta. Kĩ năng cơ bản là miễn phí, ngươi có thể chọn ở trong bảng mục lục kĩ năng những kĩ năng muốn học tập, bất quá muốn thăng cấp kĩ năng thì ta phải thu lấy một khoản phí dụng nhất đinh.

- Cám ơn đạo sư! - Tiêu Ngự nói, mở ra bảng kĩ năng mục lục, Tiêu Ngự nhìn qua một chút, đạo tặc lv 1 có thể học tập những kĩ năng sơ cấp sau: Muộn Côn, Tiềm Hành, Bối Thứ, Phản Thủ Bối Thứ, Cước Thích, Thâu Tập, cùng Dịch Cốt(3), tổng cộng có 7 kĩ năng, những kĩ năng này đều là kĩ năng cơ bản của đạo tặc, học tập đều là miễn phí, Tiêu Ngự không chút do dự khi lựa chọn học tập.

Tiềm Hành là ẩn thân kĩ năng, là kĩ năng quan trọng nhất của đạo tặc. Muộn Côn cùng Thâu Tập là kĩ năng gây choáng váng, đều phải sử dụng trong trạng thái Tiềm Hành. Cước Thích là kĩ năng cắt đứt, chạy tới bên cạnh game thủ hệ pháp thuật mà thi triển kĩ năng Cước Thích có thể dùng để ngăn cản game thủ hệ pháp thuật thi triển kĩ năng, Bối Thứ, Phản Thủ Bối Thứ cùng Dịch Cốt đều là kĩ năng gây thương tổn, nhưng lời giới thiệu ở trên các kĩ năng đó lại làm cho Tiêu Ngự khó hiểu, Phản Thủ Bối Thứ cùng Dịch Cốt là kĩ năng kết thúc, còn Bối Thứ lại thuộc về kĩ năng liên kích, kĩ năng kết thúc cùng kĩ năng liên kích này có ý nghĩ gì, Tiêu Ngự có chút khó hiểu.

- Xin hỏi…? - Tiêu Ngự vừa định hỏi đạo sư của đạo tặc Áo Đức thì lão ngắt lời nói.

- Ta sẽ không giảng giải phương pháp sử dụng của những kĩ năng này, tất cả các kĩ năng này đều phải dựa vào khả năng của ngươi mà lĩnh ngộ đi.

Đạo sư của đạo tặc Áo Đức thản nhiên nói.

Nghe đạo sư của đạo tặc Áo Đức nói, Tiêu Ngự không khỏi nuốt lại câu hỏi của mình, đành vậy, thông qua thực tế mà lĩnh ngộ thêm những kĩ năng này đi, Tiêu Ngự thầm nghĩ.

Còn phải học tập một cái nữa đó là học tập sử dụng vũ khí, đạo tặc có thể sử dụng những vũ khí : Chủy Thủ, Ám Khí, Đan Thủ Kiếm, Cung, Nỏ, Đan Thủ Chuỳ, Quyền Sáo… Tiêu Ngự cân nhắc một chút, liền học tập sở trường vũ khí Chủy Thủ và sở trường Nỏ Tiễn vũ khí. Học tập sở trường chuỷ thủ có thể cho phép Tiêu Ngự sử dụng chuỷ thủ, chuỷ thủ là vũ khí ngắn, mặc dù có phạm vi công kích, lực công kích yếu hơn so với đan thủ kiếm một chút, nhưng vũ khí ngắn lại tương đối linh hoạt, công kích với tần suất nhanh, là vũ khí được hầu như các đạo tặc yêu thích. Về phần Cung, Nỏ, cùng ám khí, là phải học tập như nhau, có thể dùng cho công kích tầm xa hoặc dụ quái.

- Cái này cho ngươi! - Đạo sư của đạo tặc Áo Đức ném cho Tiêu Ngự một chuôi đan chủy thủ, nói.

Tiêu Ngự tiếp nhận cái đan chủy thủ do đạo sư của đạo tặc Áo Đức ném tới, cái thanh chuỷ thủ này được làm bằng một ít kim loại đen, lưỡi thanh chủy thủ thậm chí còn có một ít sứt mẻ.

Đan chủy thủ: Công kích 7-15

Mặc dù rất lởm, nhưng so với không có gì thì vẫn tốt hơn, Tiêu Ngự tay phải vừa mới cầm thanh chủy thủ, một cảm giác quen thuộc chợt dâng lên, mười đầu ngón tay của Tiêu Ngự thoáng động, thanh chuỷ thủ trên tay Tiêu Ngự xoay tròn một đường cong hoàn mỹ, tiếp đó lại vừa vặn rơi vào trong lòng bàn tay, cầm thanh chủy thủ, không biết tại sao, một cảm giác tự tin mãnh liệt dâng lên.

“Đạo tặc.” Tiêu Ngự thì thào nói, cái nghề nghiệp này, phảng phất là vì chính mình mà sinh ra.

Chuỷ Thủ xoay tròn trên tay Tiêu Ngự tựa như đang nhảy múa, kĩ xảo thành thạo này làm cho Đạo sư của đạo tặc Áo Đức không khỏi cảm thấy kinh ngạc, con mắt lập tức đánh giá lại người trẻ tuổi trước mắt, mời vừa rồi có mấy người tới chỗ lão học tập kĩ năng đạo tặc, nhưng có thể làm cho lão chú ý, thật đúng là không có nhiều.

- Đi đi, chúc ngươi may mắn, nguyện cho tổ tiên ban phước lành cho ngươi!

Đạo sư của đạo tặc Áo Đức dạy hết các kĩ năng cho Tiêu Ngự, giao vũ khí cho Tiêu Ngự, rồi nhắm mắt dưỡng thần. Thấy Đạo sư của đạo tặc Áo Đức hạ lệnh trục khác, Tiêu Ngự cung kính vái chào một cái, sau đó hướng tới bên ngoài tiểu trấn Ba Khắc mà đi ra.

Bên ngoài tiểu trấn Ba Khắc là một mảnh hoang mạc hoang vu, nhưng hiện tại, phiến sa mạc vốn rất ít người ở này lại có ít nhiều hơn một luồng sinh khí, thỉnh thoảng lại có một hai game thủ đi qua, bọn họ đều này những game thủ mới đăng nhập vào game, đang nóng lòng thăng level.

Tiêu Ngự nhìn thoáng qua bảng cấp bậc, trước mắt là trên bảng cấp bậc của liên minh tà ác cao nhất đã là hai cấp, nhanh như vậy đã có người thăng cấp, nhanh thật.

Trong sa mạc đi vài phút đồng hồ, Tiêu Ngự rốt cuộc cũng tìm thấy được con quái đầu tiên, đó là một con Sa Trùng(4) xấu xí, toàn thân nó bao trùm một lớp da màu xám, trên người có nhiều mũi nhọn dài màu trắng, mà phần miệng lại có hai cây nhọn thật dài, tựa như một cây kéo rất lợi hại.

“ Chính là nó.” Đây chính là quái cấp 1 ở gần tiểu trấn, thích hợp nhất cho mình luyện lv.

Tiềm Hành!

Đây là lần đầu tiên Tiêu Ngự nếm thử kĩ năng Tiềm Hành.

“ Thân thể như cung, nhẹ nhành di chuyển…” Tiêu Ngự nghiêm khắc dựa theo yêu cầu của skill Tiềm Hành, không biết tại sao, nhưng lại luôn luôn có một cảm giác không tự nhiên chút nào.

“ Tập thành thói quen thì tốt rồi.” Tiêu Ngự thầm nghĩ, hướng tới Sa Trùng nọ mà chậm dãi đi tới, động tác của Tiêu Ngự cực kì chậm, hai chân di chuyển gian nan phi thường, hắn muốn vòng ra sau lưng của con Sa Trùng đó, nhưng là vừa mới tiến vào trạng thái Tiềm Ẩn không bao lâu, Tiêu Ngự không thích ứng được với tốc độ đột nhiên hạ thấp, tốc độ di chuyển mặc dù chậm, nhưng cũng không để ý tới những hạt cát đang động đậy dưới chân.

“ Không xong.” Vừa nhìn thấy Sa Trùng nọ xoay người lại, Tiêu Ngự biết, lần Tiềm Hành này của mình đã thất bại.

Sa Trung nọ phát hiện ra tung tích Tiêu Ngự, bụng nó nhúc nhích một cái, một luồng độc dịch màu xanh biếc từ trong miệng nó phun thẳng tới Tiêu Ngự, độc dịch màu xanh biếc này vừa chạm vào người Tiêu Ngự, toàn thân Tiêu Ngự đều biến thành màu xanh biếc, trên đầu hiện lên một đám thương tổn 3 điểm độc tố.