Quân Huyền hắn qua cảm nhận yêu lực giao động cũng phát hiện điểm tấn công, nhanh chóng Quân Huyền hắn ngẩng đầu lên. Cùng lúc với Quân Huyền vừa ngẩng đầu lên thì sói yêu gào lên một tiếng man rợ, sau đó dùng bàn tay có chưởng lực hư ảo kia đánh thẳng xuống.
Quân Huyền không chút do dự nào khi đối đầu với chưởng lực này, hỏa long đang tụ trên tay của hắn trực tiếp đánh ra tiếp đón. Nhưng mà một điều hắn viễn siêu không ngờ tới, đó là hỏa long cường ngạnh như vậy mà lập tức bị thôn phệ dưới chưởng lực này.
Tiếp đó, chưởng lực này đánh tới Quân Huyền như thái sơn đổ xuống. Không dám chần chừ, hư không bộ lần nữa phát động, hắn lùi lại mười bước ngay lập tức. Vốn dĩ sau khi Quân Huyền lùi lại đã có một khoảng cách với sói yêu nhưng mà chỉ qua một cái chớp mắt của hắn, sói yêu lần nữa biến mất.
Ngay tức khắc, sói yêu đã xuất hiện ở phía sau Quân Huyền. Khi Quần Huyền chưa kịp phản ứng chính là lúc nó đánh chưởng lực thẳng vào cơ thể hắn. Thân thể có phần nhỏ con của Quân Huyền theo chưởng lực đánh vào chính là bay thẳng ra mấy chục mét sau đó mới dừng lại.
- Khụ…
Quân Huyền hắn gượng dậy, gương mặt có phần nhăn nhó khó khăn. Khóe miệng hắn đã có máu rỉ ra, trên thân thể đã xuất hiện một vết thương nhưng không quá nghiêm trọng bởi vì khi sói yêu đánh tới dù Quân Huyền không kịp quay lại tiếp đòn nhưng vẫn tạo được hai lớp không minh thuẫn chống đỡ.
- Tam cấp yêu thú…thật sự khó đối phó.
Quân Huyền thở dài một hơi, sau đó liền đứng thẳng dậy. Bàn tay hắn lần nữa lóe sáng ra ánh sáng kim sắc của long đế ấn. Vốn định sẽ tụ một long đế ấn đánh tới tam cấp yêu thú này rồi sẽ nhân cơ hội rút lui thử nhưng mà trong lồng ngực Quân Huyền có vật gì đó cựa quậy.
Nhanh chóng phản ứng, hắn vén một lớp áo ra, lớp áo vừa hở ra chính là xuất hiện Tiểu Viêm lười biếng vừa tỉnh giấc. Đôi mắt của Tiểu Viêm có chút lờ đờ đáng yêu mới ngủ dậy, nhưng mà bây giờ không phải lúc Quân Huyền còn mải mê xem được. Hắn đang đối đầu với cửa tử của mình.
Quân Huyền đang nghiêm túc quay lại tụ long đế ấn thì Tiểu Viêm mở rộng đôi cánh nho nhỏ của mình ra. Đôi cánh vẫy vẫy sau đó đưa cả thân hình của Tiểu Viêm ra trước gương mặt Quân Huyền như đang cản Quân Huyền lại. Mỏ nhỏ nhìn Quân Huyền kêu lên nhẹ nhàng : “Chíp..chép…” như đang muốn nói gì đó.
Hắn cũng có chút dừng lại, gương mặt khó hiểu nhìn Tiểu Viêm này. Hắn hiểu được phần nào hành động của Tiểu Viêm là có ý ngăn cản hắn nhưng mà vào thời khắc sinh tử này…rốt cuộc là tại sao Tiểu Viêm lại muốn ngăn cản.
Diễn biến tiếp theo chính là đã đưa Quân Huyền câu trả lời. Ngay khi thân hình to lớn của sói yêu nhấc chân lên để lao tới tấn công Quân Huyền và Tiểu Viêm chính là lúc Tiểu Viêm quay lại. Tiểu Viêm như rít lên một tiếng dài sau đó cả thân hình nó biến đổi một cách mạnh mẽ.
Cả thân hình vốn nhỏ con đáng yêu nằm gọn trong lồng ngực Quân Huyền bây giờ đang dần bành chướng ra…Đôi cánh của Tiểu Viêm bắt đầu trở lên lớn hơn, những chiếc lông dài ra trông thấy mà trên đôi cánh đã có những ngọn lửa cháy rực.
Móng vuốt vốn nhỏ bé yếu đuối có thể bẻ gãy dễ dàng của Tiểu Viêm đang dần dài ra, to lớn hơn và sắc bén đến cực điểm. Cảm giác như móng vuốt của tiểu viêm có thể xé toạc như không thành đôi.
Cả thân hình trở lên lớn mạnh, sau đó một ngọn lửa bao trùm lên trên thân thể nó… Tiểu Viêm đã trở thành một phượng hoàng lửa chân chính.
Sói yêu thấy tiểu phượng hoàng nhỏ biến đối như vậy cũng khựng lại đôi chút. Nó nhìn chằm chằm Tiểu Viêm, sau đó như phát giác ra được sự nguy hiểm ghê gớm liền lùi lại hai bước chân.
Nhưng mà hai bước chân của sói yêu vốn là vô tác dụng khi Tiểu Viêm đã biến đổi như vậy. Rít lên một tiếng kiêu hãnh của loài thú săn mồi bá chủ bầu trời, Tiểu Viêm nhìn chằm chằm sói yêu rồi cả thân hình lao mạnh mẽ tới.
Tiểu Viêm lao tới đâu chính là đốt cháy cả không khí đến đó, thậm chí hư không còn bị ngọn lửa của Tiểu Viêm làm cho vặn vẹo không ngừng nghỉ.
Chỉ qua vài hơi thở, Tiểu Viêm chính là đã xuất hiện trước sói yêu. Sói yêu như biết không còn cơ hội thoát liền tụ hai chưởng lực tử sắc trên hai bàn tay đánh tới. Chưởng lực này mạnh mẽ cực điểm có thể thôn phệ mọi thứ nhưng mà khi tiếp xúc với ngọn lửa của Tiểu Viêm chính là bị đốt trụi.
Tiếp đó, Tiểu Viêm dùng móng vuốt sắc bén của mình trùng điệp dẫm lên sói yêu. Cả thân hình sói yêu vốn khỏe khoắn có thể chống đỡ long đế ấn cường ngạnh của Quân Huyền nhưng mà dưới móng vuốt bá đạo này chính là vô lực chống đỡ.
Bị móng vuốt đè trọn bộ lên người, sói yêu nó căm phẫn vô cùng. Đây là sự sỉ nhục nó chưa từng bị. Gương mặt ghê rợn của sói yêu nhăn lên, nó “Hú” lên một tiếng kéo dài như để gọi đồng bọn đến.
Nhưng mà, khi tiếng hú vừa dứt cũng là lúc một ngọn lửa mang theo độ nóng đốt cháy vạn vật trong thiên địa này đánh tới. Cả thân hình sói yêu chịu nhiệt hỏa này cũng nhanh chóng bị thiêu rụi mà không phản ứng được chút nào.
Quân Huyền đứng một bên chứng kiến mà gương mặt ngốc trệ ra, hẳn như không tin vào mắt mình nói : “Mẹ ơi !…đây là Tiểu Viêm sức chiến đấu sao ?”
Nếu thật sự đây là sức chiến đấu của Tiểu Viêm thì Tiểu Viêm cũng quá bá đạo đi. Quân Huyền dùng bao nhiêu thủ đoạn hắn có cũng chỉ làm cho sói yêu chảy ra một chút máu vì khinh địch nhưng mà Tiểu Viêm qua vài phút thời gian chiến đấu liền đem sói yêu đốt trụi sạch sẽ không còn gì ngoài viên tinh thạch thú tam cấp vừa xuất hiện kia.
- Tiểu Viêm vậy mà sức chiến đấu vượt qua Huyền Hư Kỳ ?
Quân Huyền hắn vẫn không tin tự hỏi. Hắn thật sự tò mò thực lực chân chính của Tiểu Viêm này, đối mặt với một tam cấp yêu thú như vậy dù là huyền hư trung kỳ cũng không dám sơ xẩy nhưng Tiểu Viêm lại bá đạo đến mức giết không chần chừ. Nói như vậy, thực lực của Tiểu Viêm có thể tới Huyền Hư Kỳ hậu kỳ…tương đương với Lục Ngôn và Vân Lam hoặc có thể hơn…
Nhưng mà, điều đáng sợ hơn là theo tiếng hú của con sói yêu kia liền khiến xung quanh đây bắt đầu xuất hiện rất nhiều ánh mắt đỏ ngầu khát máu của sói yêu. Theo ánh mắt đỏ đó là tiếng man rợ khi săn mồi của loài sói phát ra. Đối mặt với một lúc hàng chục con yêu thú tam cấp như vậy…huyền hư kỳ còn run rẩy nói gì đến một địa huyền như Quân Huyền.
Nhưng mà, khi Quân Huyền đang dè trừng phòng bị thì Tiểu Viêm lần nữa xuất thủ ra. Một tiếng rít chấn động thiên địa này được Tiểu Viêm vang ra, tiếp theo Tiểu Viêm đôi cánh lần nữa mở rộng đến mực điểm. Ánh mắt của nó biến sắc, ánh mắt mang theo sự khát máu hung hãn hơn sói yêu rất nhiều.
………….
Tiểu Viêm sau khi mở rộng đôi cánh ra liền há miệng phun ra một ngụm hỏa chủng. Hỏa chủng này lúc mới được phun ra còn rất nhỏ bé nhìn cảm tưởng có thể tùy tiện nắm tay vào là có thể dập tắt nhưng mà sau một hơi thở. Hỏa chủng nhanh chóng biến đổi, nó lớn nhanh như thổi.
Một hỏa cầu to lớn xuất hiện giữa thiên địa. Sói yêu nhìn hỏa cầu này, ánh mắt có chút rụt rè co lại, bất tri bất giác lùi lại vài bước chân. Nhưng mà, khi sói yêu lùi lại cũng là lúc hỏa cầu giáng thẳng xuống.
Ầm…ầm…
Cả một vùng núi đất như bị thổi bay, cây cối đều không còn, những tảng đá lớn vỡ tan ra. Dưới áp lực và nhiệt hỏa như vậy mọi thứ như đều bị hủy diệt tận gốc chỉ còn hai thân hình vẫn sừng sững đứng đó. Hai thân hình này là Quân Huyền và Tiểu Viêm.
Quân Huyền hắn lần nữa ngạc nhiên mà há miệng ra, giờ thì hắn dám khẳng định rằng Tiểu Viêm lực chiến đấu đã vượt qua Huyền Hư rất nhiều. Tiểu Viêm mạnh đến mức một chiêu đã đánh bại tất cả yêu thú tam cấp nơi đây, nơi đây cả một khu rừng rộng lớn đã bị thổi bay hoàn toàn chỉ còn lại một mảnh đất trơ trọi.
Nhưng mà, Tiểu Viêm sau khi một chiêu đánh bại toàn bộ có chút nhìn chằm chằm vào tinh thạch thú, nhanh như chớp Tiểu Viêm liền cặp một viên tinh thạch thú vào miệng của mình và nuốt trọn xuống. Cứ như vậy, đến viên tinh thạch thú tam cấp cuối cùng cũng bị Tiểu Viêm nuốt xuống.
- Đùa…ta sao ? Cơ hội phát tài vậy mà lại…
Quân Huyền than dài lên, hắn nhìn hàng chục viên tinh thạch thú bị Tiểu Viêm ăn mất thì cảm giác như bị cứa một đường dài vào lòng. Với hàng chục viên tinh thạch thú như vậy số tiền có được sau khi bán đi rất lớn…nhưng Tiểu Viêm qua thời gian đôi chút đã nuốt sạch ?
Gương mặt hắn cười không ra cười, khóc cũng không khóc nổi nhưng hắn cũng không quá quan trọng những viên tinh thạch thú này bởi vì đối với hắn tác dụng cũng không quá lớn. Quan trọng hơn là hắn biết Tiểu Viêm thực lực cường đại, có thể sẽ là một át chủ bài sau này.
Thời gian dần trôi đi, Tiểu Viêm sau khi tiêu hóa xong đống tinh thạch, đôi mắt có phần hiện lên buồn ngủ. Nó nhìn chằm chằm Quân Huyền rồi lao đến, như thói quen cũ liền thở lại với thân hình nhỏ bé chui vào trong trước ngực áo Quân Huyền nằm xuống, đôi mắt cụp xuống, Tiểu Viêm lần nữa trở lại hiền lành không đáng sợ.