Còn Quân Huyền hắn vẫn có chút đăm chiêu suy nghĩ, đến tột cùng là ai xếp cho Tiểu Ly vào danh sách đấu, mục đích là gì ? Nghĩ đến đây, hắn như hiểu được đôi chút. Hình như người sắp xếp này cũng không phải vì mục đích xấu, là muốn nhờ Tiểu Ly để dẫn dụ hắn xuất thủ. Người này hẳn là biết rõ thực lực hắn ra sao nên mới muốn nhờ hắn thay đổi cục diện.
- Đúng vậy, chỉ cần Tiểu Ly tỷ bị thương ta liền sẽ không nhịn được mà ra tay. Thật là một kế hoạch tuyệt mỹ.
- Không lẽ, là Vân Lam lão sư ? – Quân Huyền tự hỏi rồi nhìn ánh mắt về phía các cao tầng học viện, ánh mắt Quân Huyền vừa nhìn tới nơi liền có ánh mắt tiếp nhận.
Là ánh mắt của Vân Lam, nàng nhìn hắn nhoẻn miệng cười rồi nháy nhẹ mắt một cái như đủ để hắn hiểu ngụ ý.
Quân Huyền cười cười đáp lại, nhìn lên diễn võ đài trận chiến đang diễn ra kia với suy nghĩ duy nhất : “Lão sư đã đưa ta cơ hội này thì phần thưởng ta phải lấy toàn bộ !”
- Chỉ là khiến Tiểu Ly tỷ có chút chịu khổ rồi nhưng mà ta sẽ đền đáp đầy đủ.
Quân Huyền tự nhủ trong lòng, ánh mắt ánh lên vẻ hiếu chiến, toàn thân bộc phát một khí chất ra ngoài, khí chất của sự ham chiến, ham thắng.
Trên diễn võ đài, trận chiến càng lúc càng gay cấn hơn, Tiểu Ly lấy ngũ cấp cảnh giới đấu với bát cấp mà không yếu thế là bao, mỗi chưởng lực uyển chuyển nàng đánh ra đều mang theo hàn ý lạnh người.
Vương Chung dù thân thể cứng rắn như thế nào nhưng khi đối mặt với Tiểu Ly tấn công này vẫn là tránh né hoặc dùng huyền lực đánh trả, hoàn toàn không dám dùng thân thể đơn thuần chống đỡ. Bởi vì hắn một lần sử dụng thân thể chống đỡ, chưởng lực nàng đánh vào liền khiến hắn cảm nhận được lạnh giá thấu xương.
Hắn hừ lạnh một tiếng, đôi mắt lạnh lùng lại :
- Nữ tử ngươi quả thật không tồi, đáng tiếc ta là nhân huyền bát tầng, ngươi không có cách nào đem ta đánh xuống được.
Dứt lời, Vương Chung lùi lại hai bước chân, hắn bắt đầu thi triển một thượng phẩm huyền kỹ : Viêm Thạch Quyền.
Huyền kỹ vừa được thi triển ra liền khiến không khí xung quanh bỗng chốc trở lên nóng lên, Vương Chung đấm ra một quyền, quyền này mang theo độ nóng cực cao, gào thét đánh tới Tiểu Ly.
Thi triển một quyền này đối với Vương Chung hẳn là có chút miễn cưỡng, nhưng vì chiến thắng hắn đành phải đánh bại Tiểu Ly ngay lập tức. Hắn cảm nhận được nàng lực lượng đều mang theo hàn ý, nếu cứ tiếp tục đánh tới không dứt, hắn chỉ sợ không trụ được trước nàng nhiều thời gian nữa.
Đối mặt với quyền này Tiểu Ly cảm nhận được sự hung hãn mạnh mẽ nó mang đến, gương mặt mỹ nhân của nàng ngưng trọng lại. Nội thể huyền lực cũng bộc phát ra, nàng thân ảnh vội vàng thối lui.
Nhưng khi phát hiện Tiểu Ly ý định này, Vương Chung ánh mắt sáng lên, đồng thời khiến viêm quyền kia mạnh mẽ gào thét đánh tới. Tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều, trùng điệp nhằm vào Tiểu Ly đánh xuống.
Ầm !
Diễn võ đài cũng như không chịu được độ mạnh cửa quyền lực này bắt đầu có dấu hiệu dạn nứt, không khí xung quanh có dấu hiệu nổ tung lên.
Tiểu Ly không có cách nào chống trả lực lượng mãnh liệt này, vài hơi thở sau nàng rên lên một tiếng, thân ảnh này bắn ngược ra đằng sau, trên khóe môi hồng nhỏ cũng là có máu đỏ chảy ra.
Nhiều học viên chứng kiến cũng chỉ biết thở dài tiếc nuối, Vương Chung ở đây mà nói quả thật như xưng vương, đến Tiểu Ly cảnh giới như vậy còn thảm bại thì liệu còn ai có thể đánh bại hắn chứ ?
Tiểu Ly thân ảnh bay ngược ra vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại sợ là sẽ bay ra khỏi diễn võ đài rơi xuống sân đấu mất. Cùng lúc ấy một thân ảnh từ mặt đất mọc lên tại giữa không trung kia dơ tay đem thiếu nữ chặn ngang ôm lấy, nàng chầm chậm rơi xuống đáp đất an toàn trong vòng tay hắn.
- Vẫn là quá miễn cưỡng. – Tiểu Ly nhìn qua gương mặt quen thuộc, thanh âm có phần ngượng ngùng nói.
Đón được Tiểu Ly vào trong vòng tay an toàn đương nhiên là Quân Huyền, hắn nhìn qua gương mặt của nàng có một vệt máu trên môi đỏ kia liền hiển hiện lên sát ý, âm trầm đáp lại : “Tỷ có thể chiến đấu như vậy quả thật rất tốt rồi. Còn về hắn, để ta lo đi.”
Tiểu Ly khóe miệng mỉm cười đôi chút, nàng có chút vô lực đi xuống đành nằm gọn trong vòng tay Quân Huyền được hắn bế xuống, đôi mắt có chút mệt mỏi dần nhắm lại như con mèo lười đồng dạng. Bộ dạng của nàng bây giờ khác hẳn với khí thế á đạo lúc nãy nàng phát ra.
Quân Huyền ôm Tiểu Ly trong vòng tay đi xuống tới chỗ Thanh Thúy, hắn giao Tiểu Ly lại cho nàng. Ánh mắt Quân Huyền trở lên sắc bén hơn, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Chung, bất giác ánh mắt đó lại khiến nhiều người kiêng dè e sợ.
Quân Huyền hắn thở dài một hơi, bắt đầu thu liễm lại sát khí. Thân ảnh nhẹ nhàng bước lên diễn võ đài.
- Này tân sinh kia, ngươi đâu có được gọi lên võ đài ?
Giám khảo thi ngay lập tức phát giác được sự xuất hiện của người lạ mặt.
- Cái này không phải là tân sinh đại chiến sao ? Ta vốn là tân sinh đệ nhất học viện, vậy mà giấy mời không có là sao ? – Quân Huyền phớt lờ qua vị giám khảo kia, ánh mắt hướng lên các cao tầng của học viện dò hỏi.
Hắn đương nhiên biết vị giám khảo này không phải người của học viện hay tông môn, chỉ là một người giám khảo có tiếng được mời tới chủ trì. Nên Quân Huyền cũng liền không đôi co với giám khảo này mà muốn lấy sự trợ giúp từ Vân Lam.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên, Vân Lam chưa kịp đứng dậy thì nam tử ngồi trước nàng Lục Ngôn đã đứng, miệng mỉm cười như thấy được tia hi vọng bừng sáng. Hắn đứng lên đi ra trước vài bước bắt đầu nói :
- Cái này là do học viện có vài sai sót trong khi sắp xếp các thí sinh dự chiến, Trần Quân Huyền đương nhiên có tư cách xuất chiến nhưng chỉ vì vài lí do mà sắp xếp nhầm sang người khác. – Lục Ngôn thanh âm vang lên mạnh mẽ đủ để cho cả tông môn và học viện nghe được, đồng thời vừa nói vừa chỉ vào Quân Huyền như chắn chắn tân sinh ấy là ai.
- Nếu có trong danh sách thì cũng phải chờ được gọi lên mới lên đấu được, đâu phải muốn là lên đâu ? – Giám khảo bắt đầu đối đáp lại.
Quân Huyền hắn chỉ cười cười, nhanh chóng thêm lời vào : “Ta đại diện cho người mạnh nhất tân sinh ra thi đấu, nếu như ta thua đồng nghĩa với học viện bại, không phải nhanh hơn gọi từng người lên đấu sao ?”
- Cứ như vậy tiến hành đi. – Tông chủ Âm Hương môn còn chưa chờ đồng ý của tân sinh hay cao tầng học viện đã dứt khoát nói.
Vì hắn nhìn rõ cảnh giới của Quân Huyền, là một nhân hồn sư cửu cấp a, nhưng mà nếu thật sự mà đánh với toàn bộ người của tông môn thì thực lực này chưa đủ. Nếu là địa hồn sư thì hắn còn có chút e ngại nhưng mà cửu cấp đòi thay đổi cục diện, đúng là mơ tưởng !
Quân Huyền quay lại nhìn xuống nơi có mười mấy người tân sinh đang đứng dưới, hắn mỉm cười nói xuống : “Yên tâm giao cho ta.”
Có nhiều người nghe được vẫn bán tín bán nghi nhưng nghĩ lại người có thể đứng đầu bảng thiên phú, lại đứng đầu bảng diệt yêu thú thì hẳn là không đơn giản. Đa số đều gật đầu đồng ý, thấy tân sinh chấp thuận các học viên năm cũ bắt đầu cổ vũ nhiệt tình.
- Vương Chung đúng không ? Ngươi vừa trải qua nhiều trận chiến, ta không muốn đấu với ngươi ở trạng thái này nên ngươi lui lại đi. – Quân Huyền đôi mắt cực kỳ cứng rắn, thanh âm cũng âm lãnh truyền đến.