Chương 41: Đan thành - Tụ huyền trận

Thời gian ba ngày tiếp theo, Quân Huyền chăm chú ngưng luyện Dương Huyền Đan, hắn lần luyện loại đan dược này rất chăm chú tỉ mỉ, khơi trong gạn đục nguyên liệu : thiên dương thảo, ngọc huyền liên, thiên hương,…những nguyên liệu luyện chế Dương Huyền Đan trong những ngày này vơi đi thấy rõ chỉ vì một mình Quân Huyền luyện.

Linh Mộng thấy vậy cũng có chút xót xót của trong lòng, dù nói là học viện cung cấp nhưng nàng chưa từng thấy lần nào nguyên liệu vơi đi nhiều như thế kể cả nàng luyện đan dược đi chăng nữa. Đến buổi sáng thứ ba Quân Huyền luyện đan dược này, hắn hấp tấp chạy đến nơi Linh Mộng đang lau một lò đan bằng vàng trong cực kỳ trân quý.

Lò đan này còn được điêu khắc rồng bay phượng múa lên trên khiến luyện đan sư bất giác không kìm được đều muốn sở hữu thử, Quân Huyền nhìn Linh Mộng tự tay lau lò đan này liền nghĩ hẳn là lò đan để luyện đan dược tứ phẩm, ngũ phẩm mới có thể khiến nàng trân quý nó như này đi.

Lão sư ta luyện thành công Dương Huyền Đan rồi, người xem. – Quân Huyền tiến tới trước mặt Linh Mộng tay chìa ra trước mắt nàng.

Trong tay hắn lại là đang nâng niu hai viên đan dược vừa luyện được. Linh Mộng liếc qua hai viên đan dược liền cười cười.

- Tiểu tử này cuối cùng cũng thành công rồi.

Môi nhỏ của nàng vang lên âm thanh nhè nhẹ như muốn khen ngợi hắn :

- Chúc mừng ngươi, thời gian vừa rồi hẳn là vất vả đi.

Dứt lời, Linh Mộng liền nhìn lên gương mặt Quân Huyền, vừa nhìn nàng có chút đứng hình. Trên gương mặt vốn dĩ có chút anh tú, lém lỉnh kia nay lại thay bằng gương mặt có hơi lo âu một chút và điều đặc biệt là trên gương mặt hắn còn có chút bụi đen dính lên do luyện đan.

Nàng biết bình thường những hạt bụi đen này sẽ không có cơ hội dính trên gương mặt hắn như vậy, vì Quân Huyền là một người có sự chăm chút về bề ngoài đặc biệt là nhan sắc của hắn a. Lần này hẳn là hắn vì vội vàng khoe với nàng nên mới để dính bụi đen tèm lem như này.

- Cũng có chút vất cả thôi lão sư, nhưng ta muốn đuổi theo học tỷ nên đành phải cố gắng. – Quân Huyền cười cười nói.

- Ngốc !

Thanh âm rơi xuống, Linh Mộng liền đứng dậy lấy từ trong áo ra một chiếc khăn màu trắng. Trên khăn còn tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, một hương thơm quyến rũ đôi chút, hẳn là từ mùi hương của nàng đi. Nàng lấy khăn ra tiến lại gần Quân Huyền rồi lau những bụi đen trên gương mặt hắn.

- Thanh Thúy theo ta học lâu năm rồi nên mới được vậy, ngươi muốn vượt Thanh Thúy cũng không cần quá vội vã. – Linh Mộng vừa lau vết bẩn vừa nói với Quân Huyền.

- Mà lại Thanh Thúy là đồ đệ theo ta lâu năm, người vừa vào đã vượt nàng khác gì bảo ta dạy đồ đệ không lên cơm lên cháo không ? – Linh Mộng thanh âm này như muốn an ủi Quân Huyền không nên quá cố, chứ nàng hoàn toàn không có một ý định gì khác.

- Sao có thể thế được lão sư ? Người là lão sư của ta cũng là sư phụ của Thanh Thúy học tỷ, nếu ta chỉ trong thời gian ngắn có thể kéo ngắn khoảng cách của ta với học tỷ lại cũng là muốn nói lên người dạy giỏi a.

- Cùng với đó Thanh Thúy học tỷ không ngừng cố gắng, học tỷ lại kéo khoảng cách ra thêm một chút đây là nói thêm người danh sư xuất cao đồ, dù đồ đệ hay học trò người đều dạy giỏi.

Quân Huyền thanh âm đối đáp lại rất gọn gàng không hề thua kém Linh Mộng nửa câu, mà lần đối đáp này Quân Huyền đã nâng Linh Mộng lên một tầm cao mới khiến nàng có chút ửng đỏ mặt.

Sau khi lau sạch vết bẩn trên gương mặt hắn nàng liền thu tay lại, vừa thu tay nàng liền lấy luôn hai viên đan dược rồi nói gỏn gọn :

- Tiểu quỷ ngươi đúng là dẻo miệng, hai viên đan dược này ta liền tịch thu kiểm tra phẩm chất.

Quân Huyền dù bị thu thành quả trước mặt nhưng hắn không hề có chút oán hận nào mà lại cười cười vì hắn đã quá quen thuộc.

- Lão sư à, hôm nay ta luyện đan có chút mệt không biết có thể xin về trước không ? – Quân Huyền vừa dứt lời thì trong lòng hắn nổi lên nhiệt huyết sôi trào.

- Được ! Dù sao thời gian này ngươi cũng vất vả rồi về nghỉ đi. – Linh Mộng nói xong liền dơ tay ra hiệu. Quân Huyền đạt được yêu cầu cũng lập tức thối lui.

Quân Huyền vừa lui ra thì gương mặt có chút lo lắng kia bỗng chốc trở lên gian manh hơn. Tay hắn lấy từ trong áo ra một số viên đan dược, cũng phải tới bảy viên mà toàn là Dương Huyền Đan chân quý. Cầm bảy viên đan dược này Quân Huyền tủm tỉm cười, hắn truyền âm vào trong não hải :

- Thiên Thư ngươi nghe thấy ta gọi chứ ?

- Đương nhiên, ta ở trong não hải ngươi chỉ cần một ý niệm ta sẽ xuất hiện. – Thiên Thư đáp lại nhanh chóng.

Quân Huyền nghe vậy liền trầm ngâm trong phút lát rồi nói tiếp :

- Thiên Thư, hnay ta muốn bày Tụ Huyền Trận ngươi đã chỉ dạy.

- Ngươi chắc chắn ?

- Ta chắc chắn. – Quân Huyền ánh mắt dần trở nên kiên quyết.

- Bày trận thành đương nhiên là tốt cho ngươi, chỉ sợ độ mạnh linh hồn của ngươi không đủ để không chế trận pháp thôi. – Thiên Thư tính cách vẫn như lúc đầu, thường xuyên nhắc nhở hắn.

- Ta làm được. – Quân Huyền nói nhỏ như muốn tự khẳng định mình.

Thiên Thư cũng như cảm nhận được ý chí của hắn nên không nói gì nữa, chỉ là đang chuẩn bị giúp Quân Huyền bày trận hoàn mỹ nhất.

Tụ Huyền Trận – là trận pháp nhất phẩm có thể giúp người bày trận tụ lại được huyền khí xung quanh nhưng huyền khí lấy được nhiều hay ít, xa hay gần còn phải xem đẳng cấp của người bày trận.