Tiến lên đỉnh núi, không giống những ngọn núi khác có phòng ngăn nắp xây cao đẹp hay động phủ tràn ngập linh thảo. Nơi đây vậy mà chỉ có năm phòng làm bằng lá ? Đây là con người mới tiến hóa làm thành sao ?
Kiêu Phong gương mặt có chút xấu hổ nói : “Người tu hành không nên quá để tâm mấy thứ này. Dù sao, chúng ta tu hành trong lúc tu luyện cũng không có mở mắt nhìn căn phòng của mình a.”
Quân Huyền gật gật đầu. Nơi đây huyền lực và hồn lực như vậy dư dả hắn ngồi ngoài trời tu luyện cũng được đây.
Từ trong căn nhà lá to nhất, một nam tử trung niên bước ra. Nếu nhìn bề ngoài liền thấy người này chỉ mới tầm 40 tuổi mà thôi nhưng mà theo lời vị thánh giả kia nói lần trước tới nay đã hơn một trăm năm. Như vậy, vị này hẳn là đã hơn trăm tuổi a?
Quân Huyền cũng không dám chậm chễ liền tiến lên trước chào hỏi : “Thăm kiến trưởng lão.”
Trưởng lão nhìn Quân Huyền trong nháy mắt liền phát hiện ra điều gì đó, ánh mắt có chút nhíu lại : “Ngươi nhưng đạt được thánh huyết ?”
Quân Huyền chưa kịp trả lời thì vị kia liền nói tiếp : “Ngươi không cần trả lời ta cũng liền biết. Dù sao ngươi có thánh huyết đều sẽ cảm giác có mối liên hệ với nhau.”
Nghe trưởng lão nói, Quân Huyền hắn gật đầu. Thiên Tâm nhìn hắn liền nói : “Ngươi nhưng nguyện ý bái ta làm thầy ?”
Nghe đến câu này, Quân Huyền có chút sửng sốt. Như vậy có chút vội vàng a. Nhưng mà, Thiên Tâm lại không như thế. Người này đạt được thánh huyết liền đã như liền đạt được lão sư tán thành hắn liền muốn thu làm đồ đệ. Lời hắn nói trước đây trước toàn tông cũng là như thế. Bây giờ, tìm được tiểu tử như vậy hắn đương nhiên không bỏ qua được.
Dù có chút nhanh chóng nhưng Quân Huyền hắn đương nhiên đồng ý gật đầu liên tục. Trưởng lão a, chính là chỉ có dưới tông chủ địa vị quyền lợi đều muốn to lớn. Bái vào trưởng lão môn hạ đó chính là điều ai cũng ao ước, Quân Huyền hắn đạt được hắn đương nhiên sẽ không từ chối.
Quân Huyền hắn tiến vào nội môn cũng sẽ nhanh chóng bị chú ý. Một huyền hư vào nội môn đó là từ trước đến nay đều chưa có, tông môn hạng người nào cũng có hắn vẫn cẩn thận. Mà có trưởng lão đứng sau chính là càng an toàn.
Thiên Tâm cười cười : “Tốt! Kiêu Phong ngươi ngày mai liền đi lấy y phục cho sư đệ.”
Phân phó cho Kiêu Phong xong, Thiên Tâm nhìn Quân Huyền nói tiếp : “Đã tiểu tử ngươi thành ta đồ đệ liền cũng phải biết chút đồ, không liền sẽ làm mất mặt vi sư đây.”
Dứt lời, Thiên Tâm từ trong nhẫn trữ vật lấy ra quyển sách. Nhẫn trữ vật đúng là hiếm có nhưng làm trưởng lão của ngũ đại thánh tông ai mà chẳng có. Ba quyền sách bay đến tay Quân Huyền, Thiên Tâm nhìn hắn nói : “Ngươi nhưng tham ngộ cho tốt. Vi sư còn phải hoàn thiện trận pháp.”
Lời nói rơi xuống, Thiên Tâm tại chỗ biến mất. Kiêu Phong nhìn thấy ánh mắt Quân Huyền vỗ vỗ vai hắn nói : “Không cần ngạc nhiên, sư tôn ông ta tu vi chỉ sợ dưới tông chủ và thái thượng trưởng lão mà thôi. Tốc độ như vậy liền bình thường.”
Quân Huyền nhìn sang Kiêu Phong hỏi lại : “Cái kia tông chủ tu vi ở cảnh giới nào a?”
Lắc lắc đầu, Kiêu Phong chính hắn cũng chưa gặp qua vị tông chủ này mấy lần sao biết được. Nhưng mà, hắn chợt nhớ ra một thứ liền nói : “Sư đệ a, ngươi vào nội môn dù dễ bị bắt nạt liền mạnh mẽ phản kháng không phải sợ. Tu vi của ta cũng liền đủ để trấn áp hết thảy, ta không được liền sư phụ lão nhân gia tới. Tóm lại, ngươi đã tiến nhập môn hạ liền không cần chịu thiệt thòi.”
Nghe xong, Quân Huyền hắn cảm giác hắn tiến nhập môn hạ này thật không có sai. Túm lại là hắn liền có thể đi ngang không lo lắng a. Nhưng mà mấu chốt vẫn là tham ngộ xong ba quyển này đã. Vốn định quay sang nói lời cảm ơn với Kiêu Phong thì Kiêu Phong đã liền không thấy đâu.
“Môn hạ người đều thích đi không đánh tiếng như vậy sao…”
Tự nói một câu, Quân Huyền quay về phòng của mình.
Trở về phòng, Quân Huyền hắn lấy ba quyển sư tôn đưa cho mình ra xem. Mặc dù hắn có thiên thư sở hữu rất nhiều công pháp, hồn kỹ, võ kỹ nhưng sư tôn đưa cho hắn cũng không thể để ở một bên được.
Quyển đầu tiên chính là về trận pháp. Ngoài quyển sách ghi lên bốn chữ Trận Pháp Cơ Sở. Quân Huyền hắn đoán không sai thì sư phụ lão nhân gia hẳn là cũng muốn hắn nghiên cứu về trận pháp một hai.
Đối với trận pháp, Quân Huyền hắn đương nhiên sẽ không từ chối. Thậm chí hắn còn đã từng có ý nghĩ học từ lâu nhưng mà hắn vừa luyện đan, vừa tu luyện hai thứ kia cũng quá đủ cho thời gian liền chưa tìm tới được. Nay sư phụ đưa cho hắn liền nhân cơ hội này tham ngộ tới.
Trận pháp cơ sở này cũng không phải quyển sách bán trôi nổi bên ngoài đường xó chợ. Quyển sách này chính là do Thiên Tâm tự tay viết tới, trong đó có rất nhiều chỗ hắn tâm đắc.
Xem ra một chút, Quân Huyền tới quyển sách thứ hai. Quyển sách thứ hai là về một huyền kỹ địa cấp, Quân Huyền cũng chỉ xem qua một chút. Huyền kỹ hắn xác thức có nhiều liền không để ý tới.
Quyển sách thứ ba liền là một bộ luyện thể công pháp. Nhìn thấy hai chữ luyện thể, Quân Huyền mắt sáng lên. Không phải hắn không muốn luyện thể mà là không có công pháp phù hợp cho hắn.
Vốn là như người ta sở hữu linh thể hay cao cấp hơn thể chất đều sẽ có công pháp luyện thể riêng mình. Hay là phàm thể cũng đều có công pháp tôi luyện thể chất nhưng mà Quân Huyền hắn lại không có. Hắn từng hỏi thiên thư rất nhiều nhưng đáp lại chỉ là chữ không.
Thể chất chiến đấu cũng là một phương diện lợi thế, như thể chất đạt tới bất diệt liền lo mấy vũ khí đánh lén cỏn con sao. Cũng vì vậy, nhiều người không đi được con đường huyền hồn song tu liền chọn pháp thể xong tu.
Mà Quân Huyền, hắn chính là tham lam liền muốn cả ba. Chỉ có trẻ con mới lựa chọn hắn liền muốn hết.
Dứt khỏi dòng hồi tưởng, Quân Huyền bắt đầu bế quan.
Trong lúc Quân Huyền yên tĩnh bế quan thì ngoại giới lại to lớn oanh động. Một huyền hư sơ kỳ tuyển thẳng vào nội môn là điều từ khi lập tông chưa từng có. Càng là huyền hư đấy cũng không phải bản thổ sinh linh chỉ là một người bên ngoài tới.
Thông tin lan truyền đến đâu càng làm người khác tò mò tới đấy. Dù trên nội môn đệ tử còn có thân truyền đệ tử cao quý hay là Thánh Tử chức cao vọng trọng nhưng mà một huyền hư vào nội môn vẫn làm mọi người chú ý tới.
Nội môn cũng không phải nói chơi. Số lượng mỗi năm từ ngoại môn tiến được vào nội môn cũng không nhiều. Tu vi ít nhất chạm tới Huyền Hư kỳ hậu kỳ.
Dù huyền hư sơ kỳ cách huyền hư hậu kỳ một tiểu cảnh giới nhưng vẫn gây lên cơn oanh động tin tức. Muốn từ huyền hư sơ kỳ tiến vào hậu kỳ cũng không phải ăn ngủ liền có thể, còn phải khổ tu tham ngộ rất nhiều thứ mới có thể. Còn chưa nói tới tư chất, đó chính là mở được huyền phủ như thế nào. Nếu huyền phủ ngươi mở ra màu trắng vậy liền từ bỏ ý nghĩ đi thôi.
Cũng vì vậy, mà một huyền hư sơ kỳ tiến vào mới làm người ta tò mò ? Tư chất chẳng lẽ kinh khủng tới mức nhận thẳng hay sao ? Hay còn do lí do gì nữa ?
Mọi người tò mò nhưng người dẫn Quân Huyền vào nội môn là Kiêu Phong cũng không lên tiếng gì cả.
Cùng lúc tin tức một huyền hư sơ kỳ đang làm oanh động tông môn thì một tin tức khác truyền tới. Vị trưởng lão kia thu đồ đệ!
Mười năm, trọn vẹn mười năm vị trưởng lão tưởng trừng như từng là ao ước của bao người lại thu đồ đệ lần nữa. Mười năm trước vị trưởng lão kia như mặt trời ban trưa, tỏa ra ánh sáng khiến ai cũng muốn hưởng ké. Mà cách hưởng ké đó chính là làm đồ đệ.
Cái gì mười năm trước áp đảo thiên kiêu cùng thời đại, luận đạo với thế hệ lớn tuổi, đọ trận pháp đệ nhất nhân, đều chính là nói về vị trưởng lão kia. Lúc đó, vị trưởng lão kia đích thực là truyền kỳ.
Thậm chí, có người còn cảm thấy hắn sẽ là Thánh Giả thứ hai của Ngọc Huyền Thiên.
Nhưng mà, tất cả đều kết thúc. Chói sáng cũng lại ảm đạm, vị trưởng lão kia ở thời kỳ đỉnh phong nhất, danh vọng vang dội nhất lại thu một vị đồ đệ sau đó ẩn cư. Chuyện gì hắn cũng không tham gia, đến mức trận pháp thi đấu hắn yêu thích nhất cũng liền bỏ mặc.
Vị đồ đệ hắn thu nhận cũng không có gì nổi bật từ đó sư đồ hai người như biến khỏi thế giới ẩn cư trong một tòa núi. Bên ngoài tòa núi có trận pháp liền chả ai đến gần, tông môn đệ tử gần như đã quên tới vị trưởng lão ấy.
Thế mà, người như biến mất mười năm lại có tin trở lại. Tin đó chính là thu đồ đệ, vị trí mà ngày xưa bao người ao ước nay lại có người chạm tới. Có người nghĩ, vị trưởng lão tuổi xế chiều liền không trụ được bao lâu muốn truyền y bát. Nhưng mà, tin tức này vẫn là oanh động không nhỏ.
Ngắn ngủi mấy ngày, tông môn liên tục chịu tới tin tức chấn động.