Quân Huyền rời đi thời điểm cũng đang thanh toán xong toàn bộ tiền về gốc dược liệu mình mua và mang theo. Hắn vẫn giữ mặt nạ như vậy bước ra ngoài đấu giá. Khác với những lúc trước, lần này hắn đi lại có phần nhanh hơn. Vì Quân Huyền hắn cảm nhận được đằng sau có một vài cái đuôi đã cố ý bám theo a.
Để tránh mang phiền phức cho Tô gia, Quân Huyền đi đến một khu đất trống. Quân Huyền dừng lại, cởi mặt nạ ra nói : “Là tam đại gia tộc sai các ngươi tới ám sát ta?”
Thanh âm vừa rơi xuống, liền khiến hắc y nhân bên cạnh một khối đá to lớn khựng người lại, ngạc nhiên khó tin được. Bọn họ dù không phải cường giả Thiên Huyền cảnh nhưng mà khả năng ẩn nấp, ám sát được rèn luyện lâu năm, không thể ngờ tới lại bị một thiếu niên nhìn thấu.
- Nếu đã tới liền ra tay đi. – Quân Huyền vẫn ung dung nhìn lên trên trời xem thử. Trên trời đã có dấu hiệu chuyển sang tối dần chính là báo hiệu thời gian hắn trở về Tô gia thưởng thức đồ tối của mỹ nhân a.
Từ năm phía xung quanh Quân Huyền năm đạo ánh sáng chợt lóe lên, sau đó bắt đầu xuất hiện năm hắc y nhân bất chợt lao tới. Năm hắc y nhân này cằm trên tay thanh đao cho lớn nhưng di chuyển rất nhẹ nhàng, uyển chuyển không chút chật vật khó khăn. Nhắm Quân Huyền làm mục tiêu liền chém không nương tình.
Năm thanh đao chém trùng điệp xuống như vũ bão chính là muốn chém người khác thành đôi ngay tức khắc a.
Bất quá, Quân Huyền đối diện với năm thanh đao của năm hắc y nhân này cũng chỉ cười nhẹ một cái. Năm nhân huyền cảnh mà thôi, đối diện với hắn thời điểm này…hắn có thể tiễn đưa năm người một cách dễ dàng. Thời gian chậm trôi, thân hình hắn như quỷ ảnh thoắt ẩn thoắt hiện rời ra khỏi trung tâm năm thanh đao chém tới.
Lúc thân ảnh hắn rời đi cũng là lúc cả năm hắc y nhân đồng loạt ngã xuống, thanh đao trên tay cũng như bị vật gì sắc bén chém qua vỡ nạt vụn rơi xuống đất. Năm hắc y nhân ngã xuống cũng không phải ngã xuống bình thường mà là đầu rơi máu chảy ngã xuống. Năm ngươi chính là đều bị lấy đi thủ cấp, không rõ vì sao chết.
Tốc độ ra tay cực kỳ đáng sợ, mà người ra tay vô tình như vậy mới càng đáng sợ hơn.
Quân Huyền bất chợt xuất hiện trước tảng đá to lớn, nơi còn hắc y nhân cuối cùng ẩn nấp, nói : “Ngươi còn không ra tay sao ?”
Tên hắc y nhân lúc này đã bị dọa sợ vãi linh hồn ra đó, chân run cầm cập nhìn đồng bọn chết như vậy khiến hắn cực hoảng loạn. Cảnh giới của hắn đúng là đạt tới địa huyền cảnh so với năm tên kia cao hơn nhiều nhưng sức chiến đấu của năm người gộp lại lại mạnh mẽ hơn hắn…
Vậy mà bây giờ, năm tên kia chết không phản kháng như vậy nếu hắn ra tay thì kết quả cũng sẽ chẳng phải là y như vậy sao ?
Nhưng mà, đột nhiên lúc ấy từ trên tảng đá to lớn xuất hiện một người bí ẩn. Nhìn kĩ liền phát hiện ra đây là một nam nhân a. Mà nam nhân này cũng tương đối trẻ, vóc dáng thẳng như tùng, gương mặt điển trai đi với mái tóc dài có chút che qua mắt khiến hắn trở lên thần bí khó gần hơn.
Quân Huyền còn nhìn ra được nam tử này tầm 26, 27 tuổi mà tu vi đã là Huyền Hư kì, hẳn là một người được gia tộc hay thế lực nào đó bồi dưỡng. Mà thế lực đó chắn chắn không phải thế lực trong thành này.
- Công tử, tiểu thư có dặn chuyện này để ta dọn sạch sẽ. – Nam tử vừa xuất hiện liền hướng tới Quân Huyền nói. Sau đó, hắn dứt khoát rút thanh đao ra cường ngạnh chém xuống hắc y nhân phía bên dưới.
Cả một tảng đá to lớn và thân hình hắc y nhân kia cũng theo đó mà bị phá hủy.
Nhìn nam tử này hành sự và cách xưng hô nói chuyện, Quân Huyền liền đoán được thân phận của hắn. Người này là người của hội đấu giá Long gia không sai được. Quả nhiên là một trong tứ đại gia tộc thế lực khủng bố, một huyền hư kì có thể dễ dảng cử đi làm việc như vậy.
Nhưng mà, Quân Huyền cũng không quan tâm lắm. Hắn nhìn tên hắc y nhân vừa vấn lạc kia liền gật đầu xác nhận một cái sau đó quay người tính rời đi.
Đúng lúc ấy, nam tử này nhìn Quân Huyền lạnh lùng nói : “Công tử, ta biết ngươi không phải tầm thường nhưng ngươi đừng đánh chủ ý lên người tiểu thư nhà ta. Tiểu thư nhà ta không phải là người ngươi có thể chạm tới nổi.”
Quân Huyền cười cười đáp : “Ta không có đánh chủ ý nên tiểu thư nhà các người. Các người cũng đừng đánh chủ ý lên ta…nếu không hậu quả không phải Long gia đủ gánh chịu.”
Câu nói như tiếng sấm cảnh báo vang rền bên tai nam tử kia. Dù nam tử này cảm nhận được Quân Huyền cảnh giới không bằng mình nhưng qua câu nói, cử chỉ, hành động hắn bất chợt có cảm giác nguy hiểm đến từ Quân Huyền.
Trầm ngâm một hồi lâu nhìn Quân Huyền rời đi, nam tử này cũng dần biến mất.
……………
Trời đã gần tối, Quân Huyền hắn cũng trở về Tô gia. Lần này trở về Quân Huyền vẫn như cũ bước nhanh vào trong phòng của Tô Hồng Ngọc.
Bên trong phòng, không biết từ bao giờ mà Tô Hồng Ngọc đã ngồi ở trên bàn như đang chờ hắn trở về. Trên gương mặt của nàng có vài phần kinh hỉ nhưng lại có phần lo âu, buồn bã.
Quân Huyền vừa mở cánh cửa phòng bước vào thì Tô Hồng Ngọc cũng như không kìm nổi cảm xúc vội đứng dậy, nàng nhìn Quân Huyền mà khó nói lên lời.
Mới đây thôi, nàng vừa phát hiện ra một sự thật kinh thiên động địa. Gia gia của nàng giám định thử thanh kiếm của Quân Huyền tặng nàng liền phát hiện ra được phẩm chất khủng khiếp của bảo vật này. Thanh kiếm Quân Huyền đơn giản tặng nàng lại chính là một thiên cấp bảo vật, bảo vật trân quý đến cực điểm.
Khó trách ! Quân Huyền bảo nàng bảo vật này có thể giúp nàng chém giết địch nhân dễ dàng, mà còn có thể chém giết vượt cấp a!
Phải biết, đến bảo vật gia truyền của gia tộc nàng cũng chỉ dừng lại ở huyền cấp bảo vật mà thôi. Bây giờ, lại xuất hiện thêm một thanh thiên cấp bảo vật ở đây khiến nội bộ gia tộc nàng bắt đầu xôn xao lên.
- Ngươi tặng ta là một thiên cấp bảo vật ? – Nàng ánh mắt khó hiểu muôn phần hỏi Quân Huyền.
Quân Huyền cười cười, gật đầu.
- Ngươi không cảm thấy tiếc sao ? Chỉ mới lần đầu gặp ta mà đã tặng đồ quý giá như vậy. – Tô Hồng Ngọc cũng không chỉ nghĩ về phía gia tộc mình mà còn nghĩ cho Quân Huyền.
Nàng sợ rằng hắn đưa bảo vật trân quý như vậy ra là vì nàng cứu hắn về đây nên mới trả ơn như vậy. Nhưng mà, trả ơn như vậy cũng là quá lớn đi. Số tiền nàng cứu hắn so với thiên cấp bảo vật hoàn toàn không đáng một phần nào, công sức bỏ ra cứu cũng không có nhiều đến mức đủ để đánh đổi thiên cấp bảo vật được.
Quân Huyền thấy nàng như vậy cũng thấy có chút thú vị, cười nói : “Không có tiếc, mà thanh kiếm là đang trong nàng sao ?”
Tô Hồng Ngọc lắc đầu đáp : “Không có, bảo vật đang được cất trữ để xem xét ban cho ai xứng đáng nhất trong tộc.”
Quân Huyền như có phần bất bình thay nàng đáp : “Sao lại còn cần xem xét? Bảo vật ta tặng nàng thì nó là của nàng. Mà chưa kể nàng là Tô gia gia chủ bảo vật vốn thích hợp nhất cho nàng.”
Nàng nghe xong cũng nhẹ đáp : “Kể cả ta làm gia chủ cũng không quyết định được. Các trưởng lão và gia gia đã đưa ra quyết định hai tuần sau liền có một tông tộc tỉ thí cho thế hệ trẻ 18 – 25 tuổi tham gia, ai xuất sắc liền sẽ có được bảo vật.”
Nói đến đây, nàng chợt ngạc nhiên nói : “Sao ngươi biết ta gia chủ Tô gia ?”
Quân Huyền cười trừ, vô tội đáp : “Ta hỏi người trong thành là biết.”
Trầm ngâm một lát, hắn nói thêm :
- Vị trí đứng đầu tông tộc tỉ thí kia nàng có nắm chắc ?
Tô Hồng Ngọc nghĩ một lát, nàng như đang liệt kê các đối thủ ra rồi mới có chút buồn nhẹ đáp : “Không thể, ta chỉ mới là Nhân Huyền Cảnh mà thôi. Tông tộc tỉ thí còn có cả địa huyền cảnh xuất chiến.”
Quân Huyền cũng dừng lại chút. Hắn biết nàng độ tuổi vừa tròn 18 đã đạt Nhân Huyền Cảnh cũng rất xuất sắc nhưng mà tông tộc tỉ thí kia lại có những người tu luyện hơn nàng nhiều năm nên đạt được đứng đầu rất khó. Vốn là muốn tặng nàng bảo vật không ngờ lại khiến nàng rơi vào tình thế này.
- Hai tuần này, nàng theo ta tu luyện…Hết hai tuần thì cả địa huyền cảnh nàng cũng có thể đánh bại được. – Quân Huyền nhìn nàng chắn chắc nói.
Tô Hồng Ngọc như không tin vào tai mình. Nàng nhìn Quân Huyền còn có phần trẻ hơn mình vậy mà lại dám khẳng định như vậy, hắn dù đúng có nhãn lực tinh tường nhưng thực lực của hắn nàng không rõ… Nàng chưa vội đáp lại thì Quân Huyền nói thêm : “Mai Hoa Kiếm Pháp, ta truyền cho nàng.”
Ngạc nhiên cực độ! Tô Hồng Ngọc đứng im như pho tượng. Mai Hoa Kiếm Pháp này chinh là kiếm pháp nàng không với được trên buổi đấu giá hồi chiều. Vậy mà bây giờ, nam nhân trẻ tuổi trước mặt nàng lại biết đến nó còn đưa ra lời hứa hẹn sẽ dạy nó cho nàng. Có chút phân vân, hứng thú, tò mò…nàng gật đầu đáp : “Hai tuần tới, ta liền theo ngươi dạy.”
Không rõ lí do vì sao, nàng lại có thể tin nam nhân trước mặt mình tới vậy. Hắn chỉ nói như vậy chưa thể hiện hành động gì nhưng đã lấy trọn lòng tin từ nàng.
- Tốt, giờ ta có chút đói a. – Quân Huyền cười cười nhìn nàng nói.
Tô Hồng Ngọc lúc này cũng nở nụ cười tựa như ánh mặt trời, nàng vui vẻ nói : “Công tử, đợi ta đi chuẩn bị đồ.”