Chương 56: Tuyệt xử phùng sinh (2)

Một ngón tay cứ như thế bị chặt đứt!

“A!” Thúy Vũ đau đến mức nước mắt nước mũi cùng nhau chảy ra, cơ hồ đau muốn

chết ngất.

Không đợi Thúy Vũ nói chuyện, ngón tay thứ hai lại bị chặt đứt!

Ngón thứ ba…

“Ta nói! Ta nói!” Đáy mắt Thúy Vũ hiện lên một tia sợ hãi.

Nàng không rõ, ngay cả loại người tập võ như nàng cũng không thể làm chuyện

tàn nhẫn này, vì cái gì Tô Lạc lại thuần thục như vậy? Trên mặt nàng còn mang

theo ôn nhu cười.

Như thứ nàng chặt mất không phải ngón tay mà là miếng bánh mì.

Người này quả thực là ma quỷ!

“Kỳ thật ngươi không cần sốt ruột, ta còn chưa cắt xong đâu.” Tô Lạc khoa tay

múa chân, tựa hồ còn có chút chưa đã thèm.

Thúy Vũ nhịn đau lớn tiếng nói: “Là thiếu cung chủ muốn chúng ta tới giết

ngươi! Oan có đầu nợ có chủ, ngươi có bản lĩnh thì đi tìm thiếu cung chủ báo

thù!”

“Nàng vì cái gì muốn giết ta?” Quả nhiên là Dao Trì tiên tử muốn giết nàng.

Thúy Vũ giống như ngu ngốc trừng Tô Lạc: “Chẳng lẽ ngươi không rõ sao? Thiếu

cung chủ của chúng ta từ nhỏ liền đối Tấn Vương điện hạ nhất vãng tình thâm!

Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm không thể so người khác! Ở trong mắt

mọi người, thiếu cung chủ và Tấn Vương điện hạ đều là một đôi bích nhân, mà

ngươi, Tấn Vương điện hạ thế nhưng hôn ngươi, cho nên, ngươi không thể tha

thứ.”

“Chỉ bởi vì hắn hôn ta, cho nên Dao Trì tiên tử muốn giết ta?” Tô Lạc cười

lạnh.

Suy đoán của nàng quả nhiên không sai.

“Đúng vậy! Bởi vì Tấn Vương điện hạ chưa bao giờ cho người khác tới gần, có

thể tới gần hắn, chỉ có thiếu cung chủ! Hiện tại lại có thêm ngươi, cho nên,

ngươi cần phải chết!”

“Thì ra là thế.” Đáy mắt Tô Lạc hiện lên một tia hàn ý, khóe miệng gợi lên một

ý cười nhạt đến cơ hồ không thấy rõ.

Cái gì chó má tiên tử, cái gì siêu phàm thoát tục, cái gì không dính khói lửa

phàm tục? Tất cả đều là chó má!

Buồn cười Nam Cung Lưu Vân, hắn tự xưng là thông minh tuyệt đỉnh, lại thấy

không rõ nữ nhân bên người tâm địa rắn rết.

“Nam Cung Lưu Vân đâu? Hắn hiện tại thế nào?” Đôi mắt to tinh oánh như ngọc

của Nam Cung Lưu Vân hiện lên một chút thâm ý, khóe môi treo lên nhàn nhạt

châm chọc.

“Tấn Vương điện hạ cùng thiếu cung chủ của chúng ta ở bên nhau!” Đây là lời

nói thật, lời thật còn chưa nói hết.

Tô Lạc gật gật đầu.

Nam Cung Lưu Vân, khi ngươi nhìn thấy nhà gỗ nhỏ biến mất có thể hay không tâm

sinh áy náy?

Khi ngươi biết ta sinh tử không rõ, có thể hay không sốt ruột?

Vì cái gì người tới tìm ta không phải ngươi?

Có Dao Trì tiên tử rồi, ta liền không cần thiết?

Ngẫm lại thì, những lời thề son sắt mà trước kia ngươi từng nói, thật sự là

buồn cười cực kỳ.

Quả nhiên dựa vào núi núi ngã, dựa vào người thì người chạy, con người vẫn chỉ

có chính mình là đáng tin nhất.

Hai tròng mắt của Tô Lạc như nước, lại mang theo lạnh lùng: “Nói đi, cc ngươi

Dao Trì tiên tử phái bao nhiêu người tới giết ta?”

Nếu đã phái ra, vậy nghĩa là nàng muốn diệt cỏ tận gốc, xem ra chính mình lần

này thật là cực kỳ nguy hiểm, nguy hiểm đến cực điểm.

Tô Lạc cũng không biết mình làm sao nữa, chẳng lẽ là do nhân phẩm quá kém?

Lúc này mới nửa ngày mà thôi, nàng thế nhưng đã phải chịu ba lần đuổi giết.

Nàng cảm thấy mình hẳn là nên đi chùa miếu thắp hương, cúi chào Phật, quả thực

là quá xui xẻo.

Nhưng là, Thúy Vũ lại lạnh mặt, quay đầu đi.

“Không nói sao? Thực tốt, rất tốt.” Đáy mắt Tô Lạc hiện lên âm trầm cười lạnh.

Nàng hiện tại tâm tình vô cùng hậm hực, liền có người không muốn sống mà đưa

lên cửa, thật sự là chuyện tốt.

Chỉ thấy nàng một câu cũng không nói, trực tiếp cắt một dao!

“A! Tay của ta!” Thúy Vũ nhìn thấy cổ tay trái của mình toàn bộ bị chặt đứt,

máu tươi như suối, cuồng phun mà ra.

“Ngươi!”

Lời còn chưa dứt, Tô Lạc lại chém tiếp một dao!

“A!”

Một bàn tay khác của Thúy Vũ cũng bị chặt đứt, máu tươi cũng điên cuồng tuôn

ra.

“Ta nói… Ta nói!” Thúy Vũ đau cơ hồ muốn chết đi, sắc mặt tái nhợt như tờ

giấy, mồ hôi lạnh như mưa rơi xuống.

“Kỳ thật ngươi còn có thể chờ một chút.” Tô Lạc cười đến ấm áp, nhưng trong

mắt Thúy Vũ lại như ác ma trong Tu La tràng.

“Trừ bỏ ta, còn có ba người.” Thúy Vũ đau đến thở hổn hển, gắt gao trừng mắt

nhìn Tô Lạc, đáy mắt toàn là tàn nhẫn ác độc nguyền rủa: “Các nàng mỗi người

đều mạnh hơn ta, các nàng nhất định sẽ vì ta báo thù!”

“Phải không? Vậy chờ xem đi.” Tô Lạc đứng lên, trên cao nhìn xuống, nhàn nhạt

mà nhìn nàng,

“Xét ngươi cũng chịu nói ra, ta cho ngươi một cơ hội, chính mình chấm dứt đi.”

“Không!” Thúy Vũ tuyệt vọng mà lắc đầu, đến khi sắp chết, nàng mới ý thức được

đến chính mình là thật sự muốn vĩnh viễn rời đi thế giới này.

Về sau, không còn có hô hấp, rốt cuộc nghe không đến không khí, lại không mở

ra được mắt… Trời xanh mây trắng, cái gì đều nhìn không tới.

“Bắt ta động thủ, ta sợ chính mình nhịn không được sẽ đem thịt trên người của

ngươi từng mảnh cắt xuống.” Tô Lạc nhàn nhạt mà nhìn tay mình, cười nói: “Ta

hiện tại còn chưa giết người, đừng bởi vì ngươi mà ô uế tay ta.”

“Ngươi!” Thúy Vũ tức giận muốn chết, nhưng là, nàng ngẫm lại thủ đoạn tàn nhẫn

của Tô Lạc, nàng nhắm mắt, hung hăng đụng đầu vào vách núi cách đó không xa.

Phịch một tiếng, đầu nàng vỡ toang, chết đến không thể chết lại.

“Là chính ngươi tự đâm chết, ta không có động thủ giết người nha.” Tô Lạc cười

đến lộ ra hàm răng tuyết trắng.

Sau đó, nàng bắt đầu nhanh chóng quét tước dấu vết.

Ước chừng hao phí nửa canh giờ, nàng mới xóa hết mọi dấu vết, sau đó đi vào

núi sâu.

Nàng biết Dao Trì tiên tử muốn giết nàng, nàng chỉ có ba con đường có thể đi.

Một là tránh đi Dao Trì tiên tử tìm được Nam Cung Lưu Vân.

Dao Trì tiên tử tuyệt đối không dám thừa nhận muốn giết nàng trước mặt Nam

Cung Lưu Vân, nhưng con đường này thực hiện rất khó, hơn nữa nàng hiện tại

cũng không muốn gặp hắn.

Con đường thứ hai, chính là trốn vào núi sâu rừng già, khiến đối phương vĩnh

viễn không tìm thấy.

Con đường thứ ba, chính là giết hết toàn bộ người của Dao Trì tiên tử.

Nhưng con đường này đối với Tô Lạc mà nói, không khả thi lắm.

Núi lớn nguy nga, liên miên không dứt.

Tô Lạc không ngừng đi hướng vào bên trong rừng rậm, dọc theo đường đi nàng đều

cẩn thận hủy diệt dấu vết, hy vọng không bị đối phương phát hiện.

Đi rồi ước chừng một canh giờ, bỗng nhiên, cảm giác nguy hiểm ập vào trong

lòng, Tô Lạc tức khắc có loại sống lưng phát lạnh.

Nàng biết, nàng bị người theo dõi.

Mà người này, giống như Thúy Vũ đã nói, võ công cao hơn nàng ta nhiều.

Tô Lạc tránh ở đằng sau cây cổ mộc, lạnh lùng mà nhìn về phía trước.

Đó là một nữ nhân mặc váy màu Nga Hoàng, hơi thở của nàng cao hơn Thúy Vũ, hẳn

là võ giả cấp ba.

Tô Lạc có thể giết chết Thúy Vũ dựa vào đánh lén, nhưng người này đã là cấp

ba, rất khó làm!

Tô Lạc hòa hợp một thể cùng đêm tối, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại.

Nhưng mà.

Bỗng nhiên, chỉ thấy cô gái kia lạnh lùng cười, tiếp theo hướng đến chỗ Tô Lạc

tập kích mà đến.

Thế nhưng bị phát hiện!

Một kiếm kia ẩn chứa sức mạnh mà hiện tại nàng không thể chống đỡ.

Tô Lạc quay cuồng ngay tại chỗ, tránh đi tập kích trí mạng kia.

Sau đó nàng bước nhanh chạy như bay mà đi.

Nàng biết, nếu là giáp mặt chiến đấu, người này tùy tùy tiện tiện là có thể

nhẹ nhàng KO nàng.

Hiện giờ nàng chỉ có thể tránh né.

Tô Lạc nhìn thấy rừng dây leo, trong lòng vui vẻ, nàng xốc dây leo lên tiến

vào một sơn động bí ẩn.

Sơn động thực nhỏ hẹp, chỉ có không đến một mét vuông, Tô Lạc phía sau lưng kề

sát vách tường, nàng ngừng thở, đem trái tim đang nhảy lên áp chế đến thấp

nhất, giống như động vật máu lạnh ngủ đông chỉ có một tia sinh cơ, cơ hồ khó

có thể thấy được.

Xuyên thấu qua mạn đằng, đồng tử Tô Lạc hơi co lại, đồng thời trong lòng vô

cùng phẫn nộ.

Dao Trì tiên tử, muốn nam nhân sẽ không tự mình tranh thủ sao? Giết một người

ngoài như nàng tính cái gì!

Tô Lạc nắm chặt tay, đáy mắt hiện lên tức giận, nàng thề, chờ thực lực của

nàng cao lên, tuyệt đối sẽ hảo hảo đáp lễ nàng!

Nhưng là hiện tại, Tô Lạc chỉ có thể đem lửa giận nuốt vào.

Nhưng mà, nàng ẩn nhẫn đã quá muộn.

Bởi vì nàng kích động, nên sinh cơ tràn đầy một chút, vì thế đã bị cô nương

kia nhận thấy có sự khác thường.

Mắt thấy nàng rút kiếm định giết tới, Tô Lạc ngay tại chỗ lăn lộn, rời đi cái

động nhỏ này lăn ra ngoài.

Mạo hiểm vạn phần nhưng vẫn tránh được lần đuổi giết này.

Nhưng là, ngày vui ngắn dài lâu, thực mau ở nửa đường, Tô Lạc lại nhận thấy

mình bị đuổi theo.

Thật là âm hồn không tan!

Tô Lạc trốn vào một mảnh đầm lầy mênh mông, cả người vùi vào nước bùn, trên

người đều là lá cây, chỉ có một đôi mắt lộ ra bên ngoài.

Nàng nín hơi, hy vọng lần này có thể tránh được một kiếp.

Nhưng mà, vị cô nương này đứng ở bên cạnh đầm lầy, giận tái mặt vì không đuổi

kịp.

Mỗi khi nàng sắp đuổi kịp Tô Lạc thì đối phương lại giống như cá chạch trượt

đi mất, không cẩn thận nàng ta lại biến mất, khiến nàng không cao hứng chút

nào!

Giống như hiện tại, mắt thấy đã sắp bắt được nàng, nàng lại tựa hồ cả người

biến mất giống nhau không còn tăm hơi.

Nga Hoàng phát tiết nhất kiếm kiếm bắn về phía đầm lầy, kiếm mang lóe kim sắc

tia chớp, kích khởi từng mảnh bùn lầy bay tán loạn.

Trong kiếm này có ẩn chứa linh khí, kiếm quang sắc bén, chiêu chiêu trí mệnh.

“Xuy!” Một luồng ánh sáng vàng xuất hiện ở bên phải Tô Lạc, mang theo kiếm hoa

cọ qua cánh tay phải của Tô Lạc, nàng cảm giác được đau đớn kịch liệt, đau đến

trên mặt nàng mồ hôi lạnh chảy ròng.

Trong nháy mắt này, nàng cơ hồ cho rằng cánh tay phải đã bị chặt đứt.

Ước chừng một canh giờ, Nga Hoàng điên cuồng trả thù mới rốt cuộc bình tĩnh

lại.

Tô Lạc cắn răng tự đầm lầy bò ra, cánh tay phải máu tươi đầm đìa, đau đến nàng

cơ hồ muốn ngất xỉu.

Dao Trì tiên tử, thực tốt! Thù này Tô Lạc nhớ kỹ!

Tô Lạc kéo thân mình mỏi mệt, tìm một chỗ có nước, đem miệng vết thương rửa

sạch sẽ. Còn có quần áo trên người tràn đầy bùn lầy cũng cùng nhau rửa sạch.

Bởi vì mất máu quá nhiều, Tô Lạc có cảm giác đầu váng mắt hoa choáng váng,

nàng trong lòng âm thầm kêu khổ, nàng hiện tại căn bản là chạy không nổi, như

thế đi xuống, nàng sớm muộn gì sẽ bị Nga Hoàng đuổi kịp.

Bỗng nhiên, nàng nghĩ tới, nhớ tới mình còn có một không gian bảo bối.

Trong không gian tuy rằng cái gì cũng không có, nhưng còn có linh tuyền, đây

chính là thánh phẩm chữa thương.

Tô Lạc từ trong không gian trung lấy ra một ít linh thủy uống vào, lúc này

linh tuyền giống như quỳnh tương ngọc dịch, hương thuần tuý úc, thanh khí kinh

người.

Tinh thần đang suy yếu cũng trở nên mạnh ơn, thần trí sống lại, không hề hôn

hôn trầm trầm nữa.

Lúc sau, Tô Lạc lại lấy một ít linh thủy rải trên miệng vết thương.

Miệng vết thương tuy rằng không ngay lập tức khỏi hẳn, nhưng là máu tươi đã

chậm lại.

Tô Lạc rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng tuyệt xử phùng sinh, không chết ở

chỗ này.

Nhưng mà, khẩu khí này còn chưa buông, lại bỗng nhiên cảm giác được một đạo

nguy hiểm từ sau người tiến tới

Tô Lạc ngay tại chỗ lăn lộn, tránh đi một kiếm đầy sát khí kia!

Người này không phải Nga Hoàng, là Nộn Lục.

Là một trong bốn người muốn giết Tô Lạc.

“Nha đầu thúi, thì ra ngươi trốn ở chỗ này, làm hại lão nương tìm thật lâu!

Xem kiếm!” Nộn Lục không nói hai lời, trực tiếp liền đâm Tô Lạc một kiếm.

Trường kiếm hóa thành vô số bạch quang, che trời lấp đất.

Trong lúc nhất thời, cuồng phong gào thét, nhật nguyệt không còn.

Tô Lạc căn bản không thể nào chống cự, nàng chỉ có thể dựa vào tốc độ né

tránh.

Nhưng mà, nàng giờ phút này thân bị trọng thương, lại mất máu quá nhiều, thân

thủ đã không còn linh hoạt.

“Xuy!” Né tránh không kịp, Tô Lạc bị một đạo kiếm mang đâm trúng, đau đớn kịch

liệt cơ hồ làm nàng đương trường ngất, hơn nữa, miệng vết thương khó khăn lắm

mới ngừng chảy máu lại lần nữa nứt toạc.

Đau, che trời lấp đất mà đến.

Tô Lạc cắn răng, môi dưới cắn ra máu tươi!

Nàng không thể ngã xuống, nếu hiện tại ngã xuống, chắc chắn phải chết không

thể nghi ngờ!

Phía trước là vách đá, đáy vực sâu thẳm, sâu không thấy đáy, chung quanh sương

mù dày đặc.

Đáy mắt Tô Lạc hiện lên một tia tàn nhẫn!

Dù phải chết, nàng cũng phải kéo một cái đệm lưng!

Nhưng là, Tô Lạc ngã xuống…

Nàng suy yếu mà ngã trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, giống như chết rồi,

trên người không có một tia sinh cơ.

Đáy mắt Nộn Lục hiện lên một tia cười lạnh, đi đến bên người nàng, ngồi xổm

xuống âm lãnh cười: “Tiểu tiện nhân, dám câu dẫn Tấn Vương điện hạ, chết một

trăm lần đều không đủ! Ngươi yên tâm đi, Tấn Vương điện hạ đã có thiếu cung

chủ của chúng ta chiếu cố.”

Nói xong, nàng một phen nhấc “Thi thể” của Tô Lạc ném vào vách núi.

Cầm Ninh tỷ tỷ đã nói, hủy thi còn phải cần xoá bớt dấu vết.

Nhưng mà, biến cố tại giờ khắc này xảy ra.