Liễu cô nương lúc này đã ném Tô Lạc sang một bên, khuôn mặt tươi đẹp nhỏ nhắn
của nàng tản mát ra ánh sáng lấp lánh, hơi ngượng ngùng mà ngóng nhìn Nam Cung
Lưu Vân: “Tấn Vương điện hạ, ngài cũng đi sơn mạch Lạc Nhật sao?”
Nam Cung Lưu Vân mặc một bộ áo gấm màu xanh lá, không chút để ý thưởng thức
rượu trong chén, đôi mắt thâm thúy nhìn Tô Lạc, phảng phất tựa như trước mắt
hoàn toàn không có Liễu cô nương nào.
“Tấn Vương điện hạ, ngài, ngài không nhớ rõ ta sao? Ta là Nhược Hoa, Liễu
Nhược Hoa, ở học viện Đế Quốc, ngài còn từng chỉ điểm tu luyện cho ta…” Liễu
Nhược Hoa thấy Nam Cung Lưu Vân vẻ mặt lạnh lùng làm lơ, nàng cũng không có
nhụt chí, vội vàng nói.
Mắt phượng của Nam Cung Lưu Vân híp lại, nhàn nhạt liếc nàng một cái, tuy rằng
đang cười, nhưng trong mắt lại có vẻ đạm mạc vô cùng, sau một lúc lâu mới lạnh
lùng nói: “Nói xong?”
Liễu Nhược Hoa khẩn trương gật đầu, thật cẩn thận mà quan sát thần sắc của Nam
Cung Lưu Vân.
Dựa theo lời Tô Khê nói, Tấn Vương điện hạ chính là thần thánh trên Cửu Trọng
Cung, xem một cái cũng là khinh nhờn hắn, hiện tại có thể mặt đối mặt đứng ở
trước mặt nàng, Liễu Nhược Hoa cảm thấy vô cùng khẩn trương, tâm đều phải nhảy
ra bên ngoài.
Nam Cung Lưu Vân gợi lên khóe môi, trong mắt rõ ràng đang cười, tròng mắt lại
lạnh băng mà đạm mạc, ngữ khí mang theo chút không kiên nhẫn: “Vậy cút đi.”
Hắn bủn xỉn tới mức một chữ dư thừa đều không cho.
Mặt Liễu Nhược Hoa liền đỏ, nàng ấp úng đứng đó, không biết nên làm như thế
nào.
Khó được một lần tiếp cận Tấn Vương điện hạ, nàng sao có thể buông tha dễ dàng
như thế? Tiếp theo, ai biết có còn cơ hội hay không?
Liễu Nhược Hoa nắm tay, âm thầm cổ vũ chính mình, khuôn mặt cứng đờ của nàng
cố nặn ra một nụ cười sáng lạn tươi đẹp: “Tấn Vương điện hạ, ngài cũng tính
toán đi sơn mạch Lạc Nhật sao? Đội ngũ của chúng ta cũng vậy, không bằng chúng
ta cùng nhau…”
Nam Cung Lưu Vân đang thưởng thức chiếc nhẫn xanh nhạt như dương chi đính hồng
ngọc, nghe vậy, ngước mắt nhàn nhạt mà liếc nàng một cái.
Một cái liếc mắt này, lãnh ngạo cô độc rồi lại thịnh khí bức người, giống như
sát khí lợi kiếm.
Trái tim của Liễu Nhược Hoa bỗng nhiên co rụt lại, nặng nề giống như bị cự
thạch lấp kín, lời chưa nói xong liền nuốt vào bụng, cũng không dám thổ lộ nửa
câu.
Mặt nàng tái nhợt, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh từng giọt chảy xuôi trên mặt.
Nam Cung Lưu Vân ngoái đầu nhìn Tô Lạc, đáy mắt tươi cười sáng lạn mà quyến
rũ, đôi tay xanh nhạt như ngọc của hắn gắp một đũa rau xanh bỏ vào trong chén
của Tô Lạc, ân cần lấy lòng mà cười: “Sao lại chú ý xem diễn như vậy, ăn rau
này, ngoan.”
Tô Lạc rất muốn trợn trắng mắt.
Nàng rất muốn hỏi, thân ái Tấn Vương điện hạ ngài đây là đang giúp ta kéo cừu
hận sao? Không thấy được cô nương đối diện kia gân xanh đã nổi đầy tay hay
sao, hận không thể đem ta bóp chết?
Nhưng Tô Lạc không hổ là Tô Lạc, dù Liễu Nhược Hoa ghen ghét tới mức hai con
mắt như kiếm đâm vào người nàng, nàng vẫn thực bình tĩnh mà kẹp đũa rau xanh
kia, chậm rì rì mà gặm, cứ như đó là món ngon mỹ vị nhất trên đời này.
Nam Cung Lưu Vân thấy nàng không cự tuyệt, trên mặt vui tới nở hoa, lại tự
mình múc cho nàng một chén canh nấm rừng, lấy lòng mà cười: “Tới, uống luôn
chén canh này, ngon miệng lại bổ dưỡng, rất không tồi.”
Liễu Nhược Hoa đứng đối diện cô đơn như một cây cọc gỗ vô cùng kinh ngạc, cằm
rớt đầy đất, nàng quả thực khó có thể tin.
Nàng thậm chí muốn dụi dụi mắt, thấy nam nhân trước mắt rõ ràng hoàn mỹ như
thần lại cười đến vô cùng ngốc, đây thật sự là vị Tấn vương điện hạ lãnh khốc
tuyệt sát có thói ở sạch trong truyền thuyết sao?
Nhất định là lầm lẫn ở chỗ nào! Như vậy, rốt cuộc là nghĩ sai ở chỗ nào chứ?