Tô Vãn thật vật vả mới trồi lên mặt nước được, lại bị Tô Khê tát một cái. Tô
Vãn cũng thật là vô tội, nàng cũng không rõ ràng lắm mình té ngã như thế nào,
nhưng nàng vô cùng khẳng định nguyên nhân khiến mình té vào hồ nước là do có
người đá vào mông nàng.
Tô Vãn oán hận che lại má phải bị đánh, khóc không ra nước mắt: “Ngũ muội, có
người đá tỷ, không phải tỷ muốn té đâu.”
Tô Khê cười lạnh: “Nơi này chỉ có muội và tỷ, tỷ thấy ai sẽ đá tỷ chứ? Còn
không mau đi lấy áo choàng cho muội!”
“Nhưng mà…” Tô Vãn vô cùng đáng thương mà rũ mắt xuống.
Váy lụa mỏng bị ướt nước hiện tại dán chặt trên người nàng, khiến dáng người
của nàng hiện ra vô cùng lả lướt, hấp dẫn, yếm màu đỏ bên trong hiện lên vô
cùng rõ ràng. Nếu nàng dùng bộ dạng này đi ra ngoài, bị người khác thấy sẽ vô
cùng mất mặc!
“Không thì chúng ta gọi người được không?” Tô Vãn ôm đầu nghĩ nửa ngày, yếu ớt
nói.
“Không được! Nếu gọi nam nhân tới, bị người ta thấy hết thì làm sao bây giờ?
Ngươi mau đi!” Tô Khê vô cùng hung ác.
“Không, không được…” Tô Vãn liều mạng lắc đầu, kiều gì cũng không đồng ý.
“Vậy tỷ cởi quần áo ra cho muội mặc!” Tô Khê thờ phì phì cởi áo ngoài của Tô
Vãn ra.
“Ngũ muội muội, dừng tay, mau dừng tay…” Tô Vãn ôm chặt ngực, sống chết không
cho, nàng chỉ mặc một cái yếm bên trong, một cái sa mỏng bên ngoài mà thôi!
“Vậy thì tỷ đi mau!” Tô Khê không hề lưu tình vác Tô Vãn lên, ném thẳng vào
bờ.
Tô Vãn đứng ở trên bờ, quần áo kề sát trên người, hai điềm Tiểu Bồ Đào bị gió
thổi qua, đón gió mà đứng, quả thực ngạo thị quần hùng.
Nàng lạnh đến mức run bần bật, đang muốn liều mạng chạy ra ngoài thì không
biết vì sao rừng lại cháy.
Có người từ xa kêu: “Đi lấy nước, đi lấy nước mau! Mọi người mau đi qua dập
lửa!”
Rừng cây nhỏ nằm bên cạnh hồ hoa sen, vô cùng gần. Nhìn một cái là thấy ngay,
không có núi giả cũng không có tảng đá lớn nào, căn bản không có chỗ để trốn.
Mắt thấy vô số người sắp chạy đến đây, Tô Vãn bị dọa đến sắc mặt tái nhợt,
hoang mang lo sợ. Tay nàng che ngực, gấp đến nỗi cứ tại chỗ đảo quanh.
“Chạy mau! Chạy mau lên!” Tô Khê đang trốn trong hồ hoa sen cũng gấp đến độ
lớn tiếng thúc giục! Không chạy thì không kịp nữa rồi!
Nhưng mà hiện tại cũng đã không còn kịp nữa.
Mắt thấy vô số tiếng bước chân ngày càng gần, Tô Vãn run rẩy, theo bản năng mà
nhảy xuống hồ nước một lần nữa.
Ầm một tiếng, nước bắn tung tóe lên cao.
Tô Lạc thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Nhưng lựa chọn này của Tô Vãn cũng không phải là ngu ngốc. Nước trong hồ cũng
không sâu, có thể đứng thẳng bằng hai chân, hơn nữa hoa sen còn đang nở khắp
ao, che che dấu dấu, không cẩn thận nhìn sẽ không thể thấy có người đang dấu
bên trong.
“Tỷ lại nhảy vào làm gì!” Tô Khê tức đến nỗi đầu tóc dựng đứng lên trời, nàng
tát một cái thật mạnh vào mặt Tô Vãn.
Tô Vãn cũng không vui gì: “Ngũ muội, muội đừng quá phận!” Nàng cũng biết tức
giận chứ!
Tô Khê hung ác trừng mắt: “Qúa phận? Ai quá phận? Nếu không phải tỷ đẩy muội,
muội có chật vật như vậy không? Tỷ nhớ cho kỹ, sau khi rời khỏi đây, muội nhất
định sẽ không bỏ qua!”
“Nhưng tỷ cũng không phải cố ý, thật sự có người đẩy tỷ!”
“Ai đẩy tỷ chứ, tỷ tìm cho muội xem!”
Làm lơ luôn tiếng bước chân toán lạn, hai tỷ muội trực tiếp đứng ở trong hồ
cãi nhau.
Tô Lạc lạnh lùng nhìn, không có ý tốt mà cười, không chút để ý mà nhìn trận tỷ
muội tương tàn khó gặp được này. Nàng thật mong chờ tiết mục tiếp theo, nhất
định phải diễn thực xuất sắc mới tốt, như vậy mới không uổng phí công sức của
nàng chạy tới đốt lửa.