Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân đã hẹn địa điểm gặp mặt, nàng ngoan ngoãn mà ở
ngoài thành ngồi chờ hắn.
Không bao lâu, nơi xa bụi đất bay mịt mù, xa xa truyền đến tiếng mãnh thú
rống.
Tô Lạc đi phía trước nhìn lại.
Chỉ thấy một con ngựa hình thù kỳ quái kéo một cái thùng xe đẹp vô cùng lao
đến chỗ nàng, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã tới nơi.
Khiến cho người phải nghiêng đầu mà nhìn chính là con ngựa trắng kia.
Con ngựa đó tuyệt đối không phải là một con ngựa tầm thường.
Trên người nó có vảy thanh lân, thoạt nhìn giống ngựa nhưng toả khí chất anh
tuấn phi phàm, hơn nữa, tốc độ so với hãn huyết bảo mã (1) tuyệt đối nhanh hơn
rất nhiều.
Ngỡ như là chỉ vừa chớp mắt một cái, nó đã lẳng lặng đứng lặng ở trước mặt Tô
Lạc.
Nó quanh thân vảy thanh lân lấp lánh, rung đùi đắc ý, giơ hai vó trước lên,
ngửa mặt lên trời hí dài, nhìn qua thật là thần tuấn.
“Chẳng lẽ là Long Lân Mã?” Tô Lạc kinh ngạc hô ra tiếng.
Mấy ngày nay nàng thường xuyên đọc lịch sử tổng quát của đại lục, cho nên vẫn
có chút hiểu biết với những giống loài thông thường.
“Sao có thể không phải?” Nam Cung Lưu Vân lười biếng tà mị phát ra thanh âm
cười trầm thấp.
Đằng sau mành treo trong kiệu có thể loáng thoáng thấy được hắn đang ưu nhã
nằm nghiêng ở giường nệm trong xe ngựa.
Tô Lạc nhất thời khó có thể tin được.
Theo nàng biết, Long Lân Mã là một loại yêu thú có thực lực phi phàm, Long Lân
Mã bình thường nhất cũng đã tương đương với võ giả linh lực cấp năm.
Linh lực cấp năm là thực lực ở mức độ nào chứ? Lấy ví dụ, Tô Khê là thiên tài
nhỏ đến bây giờ cũng mới linh lực cấp hai, Tô Tĩnh Vũ chỉ mới linh lực cấp ba,
mà đường đường hộ quốc Đại tướng quân Tô Tử An cũng mới linh lực cấp năm mà
thôi.
Như vậy một con Long Lân Mã nho nhỏ thôi mà có thể so với một vị hộ quốc Đại
tướng quân. Toàn bộ Đông Lăng quốc cũng chỉ có Nam Cung Lưu Vân có một con,
còn lại đều không có được.
Long Lân Mã này hắn lại không dành riêng cho chiến đấu, mà lại tùy ý dùng để
cưỡi.
Thật sự là xa xỉ đến cực điểm, không hổ là Tấn Vương điện hạ trong truyền
thuyết.
“Lại đây.” Bên trong cỗ xe, Nam Cung Lưu Vân đang ngoắc ngoắc ngón tay trắng
nõn trơn bóng, trên mặt hiện nụ cười mê hoặc, trầm thấp say đắm lòng người.
Hắn nói chuyện không nhanh không chậm, không chút để ý, lại có sức mạnh vô
hình trong đó làm người khác không thể bỏ qua.
Tô Lạc cũng muốn thử xem tốc độ ưu việt của Long Lân Mã, tự động xốc rèm châu
ngồi xuống ngay.
So với phía ngoài xe xa xỉ hoa lệ, không gianbên trong xe lại vô cùng tinh tế
mỹ lệ.
“Thứ kiệu xe xa xỉ, ngươi hẳn đã cướp đoạt không ít mồ hôi nước mắt từ nhân
dân phải không?” Tô Lạc vừa thường thức sự xa hoa bên trong xe vừa tấm tắc
khen lạ.
Nam Cung Lưu Vân trầm thấp cười nhạt nhìn Tô Lạc: “Như thế nào? Nữ hiệp chính
nghĩa đây muốn bênh vực kẻ yếu ư?”
“Không có dư thời gian.” Tô Lạc vẫy vẫy tay, nàng thoải mái ngồi, tự tay lấy
ấm trà bạch ngọc ưu nhã mà rót cho chính mình một ly hương trà, khen: “Tấn
Vương điện hạ quả nhiên sẽ hưởng thụ, ngồi xe ngựa xa hoa nhất, uống trà xanh
thơm nồng nhất.”
“Còn có tìm nữ nhân quật cường nhất, ôm nữ nhân đẹp nhất, hôn nữ nhân thích
nhất.” Nam Cung Lưu Vân giơ những thon dài cánh tay chụp tới, Tô Lạc không hề
phản ứng mà rơi vào trong lòng ngực hắn.
Nam Cung Lưu Vân cúi đầu, dung nhan tuấn mỹ như bạch ngọc tỏa ra ánh sáng tinh
tế gần sát mặt.
“Nam Cung Lưu Vân!” Tô Lạc liền đẩy ra hắn.
Nhưng Nam Cung Lưu Vân vốn mạnh mẽ, cánh tay dài gắt gao giam cầm Tô Lạc ở
trong lòng ngực, bàn tay chạm đến gương mặt Tô Lạc.
Tô Lạc trợn to hai mắt tưởng rằng có thể kháng cự, lại phát hiện chính mình
bất lực trước sức mạnh của hắn.
Đột nhiên…
Hắn nhắm đôi mắt đen nhánh như mực lại, nàng vẫn như cũ phản kháng mãnh liệt.
Nhưng hai tay nàng bị hắn bắt chéo sau lưng, cái ót lại bị hắn dùng sức giữ
lại, toàn thân vô lực, không thể động đậy.
Có lẽ là thân thể phản ứng theo bản năng, hoặc là vì lý do khác, thân thể cứng
đờ của nàng chậm rãi mềm xuống.
Giờ khắc này,trong đầu Tô Lạc trống rỗng.
Kiếp trước phản bội, đau đớn không tả nỗi… Nàng chưa kịp suy nghĩ gì, lý trí
đã thoát đi, thân thể của nàng bản năng nghe theo đại não chỉ huy tận hưởng
cảm giác này.
Tựa hồ qua rất lâu sau đó…
Nam Cung Lưu Vân giữ Tô Lạc trong tầm mắt mình, trong đôi mắt đẹp mê ly của
hắn cũng còn sót lại chút tình cảm.
Gương mặt trắng nõn của Tô Lạc dần chuyển đỏ.
Nàng theo bản năng mà đẩy hắn ra, Nam Cung Lưu Vân lại bỗng nhiên cười tà ác.
Ký ức kiếp trước ùn ùn kéo đến, chuyện xảy ra trên vách núi kia vĩnh viễn khó
quên, cảm giác bị phản bội như thủy triều vọt tới…
Tô Lạc trong lòng bỗng nhiên hiện lên sự kinh hoảng, theo bản năng, nàng đột
nhiên dùng sức đẩy Nam Cung Lưu Vân ra.
Nam Cung Lưu Vân vô cùng ngỡ ngàng, hoàn toàn không đoán trước rằng Tô Lạc sẽ
sử dụng chiêu thức ấy, không phòng bị nên bị ngã ra ngay lập tức.
“Phanh…” một thanh âm vang lên thật mạnh, gáy của Nam Cung Lưu Vân đập vào
vách trong cứng chắc, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Bốn phía bỗng nhiên thực an tĩnh, trong không khí tràn ngập không khí bức bối.
Nam Cung Lưu Vân sắc mặt không biểu hiện bất cứ điều gì, giống như trước khi
nổi bão táp thì thường vô cùng yên lặng. Cặp mắt đen nhánh như mực tỏa khí
lạnh có chút dọa người, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lạc, trên khuôn mặt tuấn mỹ
ngưng kết một tầng băng sương thật dày.
Tô Lạc ngây dại, nàng theo bản năng che đôi môi đỏ lại, vừa muốn cười lại
không dám cười, vừa cảm thấy xấu hổ mang theo một tia xin lỗi.
Nàng làm sao biết được kẻ cường thế bá đạo này lại yếu ớt như vậy, vừa đẩy một
cái đã ngã?
“Ngươi… Ngươi không sao chứ?”
Tô Lạc thấy hắn gắt gao nhìn chằm chằm chính mình, bị nhìn chằm chằm đến mức
đáy lòng có chút lo lắng, nàng run sợ hỏi.
Đáp lại nàng là sự trầm mặc của Nam Cung Lưu Vân, còn có đôi mắt lạnh băng mà
hung tàn.
Tô Lạc chậm rãi ngước lên, có chút xấu hổ mà gãi đầu, lại lắc lắc ống tay áo
hắn, mang theo một tia xấu hổ, rối rắm hỏi: “…Rất đau sao?”
Hẳn là rất đau? Vừa rồi tiếng va đập nghe vang thế cơ mà.
Nam Cung Lưu Vân dùng đôi mắt lạnh lẽo, thâm trầm mà nhìn nàng: “Muốn thử
không?”
“Thôi bỏ đi.” Tô Lạc thấy sắc mặt của hắn tuy khá âm trầm, nhưng đáy mắt lại
mang theo cảm giác thất bại, không khỏi cảm thấy buồn cười. Nàng lui về phía
sau ngồi xa hắn một chút.
“Lại đây.” Một tay của Nam Cung Lưu Vân che lại ót, một tay khác xanh miết như
ngọc gọi Tô Lạc lại.
Chỉ là ánh mắt mà hắn nhìn Tô Lạc sâu thẳm đầy quyến rũ khinh cuồng, mắt
phượng nhẹ híp lại, tựa như đang mỉm cười, trong thâm thút tuyệt mỹ lộ ra ngạo
khí cao quý không ai bì nổi.
Tô Lạc nhạy bén mà lắc đầu.
Nàng cũng không phải đứa ngốc, bây giờ mà đi qua chẳng phải là tự đưa lên cửa
cho hắn chà đạp sao? Mới không cần!
Nhưng đôi môi mỏng màu hồng phấn duyên dáng có chút quyến rũ của Nam Cung Lưu
Vân giơ lên, trong miệng hắn bỗng phát ra tiếng huýt gió thanh thúy vang dội.
Bỗng nhiên, Long Lân Mã đang tung vó chạy băng băng đột nhiên giơ lên hai chân
trước, hí vang theo.
Nhưng mà đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên vặn vẹo, Tô Lạc không hề phòng bị đột
nhiên ngã về phía sau. Nàng chưa kịp phản ứng lại thì đã một lần nữa ngã vào
lòng ngực của Nam Cung Lưu Vân.
Nàng chưa kịp ngồi dậy thì cánh tay thon dài có lực của Nam Cung Lưu Vân đã
mạnh mẽ kiềm trụ cổ tay của nàng, môi mỏng quyến rũ tà mị nhướng lên, mang
theo chút hương vị kiêu căng ngạo mạn.
Đôi mắt thâm thúy của hắn sáng quắc lên như thái dương, khóa chặt khuôn mặt
của Tô Lạc, khóe miệng mỉm cười tà ác, cười đến mức đáy lòng của Tô Lạc có
chút phát run.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì!” Tô Lạc theo bản năng mà ôm lấy hai cái hình tròn
đẫy đà trước ngực, nói lắp tiết lộ nàng đang chột dạ.
“Còn nói không thèm tới, đây không phải là chủ động chui vào trong ngực ta
sao?” Đáy mắt của hắn đầy ý cười tà khí.
“Rõ ràng là ngươi gian lận!” Tô Lạc oán hận trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một
cái.
Hắn cùng Long Lân Mã hợp mưu hãm hại nàng, hiện tại lại nói nàng nhào vào
trong ngực hắn, thật là buồn cười!
“Thì tính sao?” Nam Cung Lưu Vân cười đến thực thiếu đánh, mắt đào hoa rạng rỡ
sáng lên: “Có bản lĩnh ngươi cũng bắt một con đi, hiện tại ngươi nên bồi
thường bổn vương mới đúng.”
“Ngươi muốn như thế nào?” Tô Lạc cảm thấy mình đặc biệt xui xẻo.
Nam Cung Lưu Vân một tay chống cằm, nghiêng người nhìn Tô Lạc.
Lúc hắn nói chuyện đều không nhanh không chậm, trầm thấp quyến rũ, mắt đẹp
thâm sâu tựa như đầm nước đen, cao thâm khó đoán, khiến người ta nhìn không
thấu tâm tư của hắn.
“Hầu hạ bổn vương đi.” Nam Cung Lưu Vân khẽ nâng mi, sóng mắt u ám, đáy mắt
lóe lên tươi cười yêu dã động lòng người.
“Hầu hạ như thế nào?” Tô Lạc tỏ vẻ hoàn toàn sẽ không.
Nam Cung Lưu Vân vui mừng mà liếc mắt nhìn nàng một cái, cả người dựa vào đệm
mềm mại, thoạt nhìn vô cùng lười biếng, mắt phượng hẹp dài tựa như hiện lên ý
cười: “Ngươi nghĩ hầu hạ thế nào?”
Tô Lạc nghĩ nghĩ, cầm lấy bầu rượu hồ bạch ngọc kia, từ trên cao mà rót một
chén rượu, đưa cho Nam Cung Lưu Vân: “Uống hết ly rượu này, chuyện cũ năm xưa
toàn bộ xóa bỏ! Đến đây đi.”
Nam Cung Lưu Vân không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Tô Lạc, mắt đẹp âm trầm,
bỗng nhiên, hắn nở một nụ cười mị hoặc đến cực điểm, nắm tay Tô Lạc đem chén
rượu nho màu hổ phách kia uống cạn.
Chỉ là, đôi mắt u ám thâm thúy kia của hắn vẫn luôn sáng quắc mà nhìn chăm chú
Tô Lạc.
Một giọt rượu đỏ tươi chảy xuống nơi khóe môi có độ cung hoàn mỹ của hắn, làm
toát lên một loại yêu dã mị hoặc khát máu âm hàn.
Bị nhìn chằm chằm bởi một ánh mắt cuồng dã như sói, Tô Lạc thầm kêu không tốt,
nàng xoay người lùi lại, ai biết Nam Cung Lưu Vân đã một tay giữ chặt cái ót
của nàng, cố định thân hình nàng, rồi sau đó một bóng ma dày đặc bao trùm cả
người nàng.
Nam Cung Lưu Vân dùng một tay đỡ lấy vòng eo của Tô Lạc, cố định nàng ở trong
ngực, một cái tay khác giữ chặt cái ót của nàng, hôn thật sâu!
Nụ hôn của hắn cường thế bá đạo, không cho phép người khác cự tuyệt!
Tô Lạc bị nụ hôn đột ngột này làm hết hồn rồi, trong khoảng thời gian ngắn
nàng thậm chí không biết nên phản ứng như thế nào.
Cánh tay của hắn mạnh như kìm sắt, chặt chẽ giam cầm Tô Lạc, khiến nàng không
thể nhúc nhích.
“Buông ra… A…” Tô Lạc mới vừa há mồm, một ngụm rượu mạnh đã bị rót vào.
Rượu nho đỏ tươi theo khóe miệng từng giọt lăn xuống.
Cả người Nam Cung Lưu Vân tản ra khí thế bàng bạc, mặc cho Tô Lạc như thế nào
sử dụng lực, hắn vẫn như cũ không động đậy.
Tô Lạc ở trước mặt hắn nhỏ bé giống như một hạt bụi.
Nụ hôn cuồng nhiệt, che trời lấp đất, cường thế mà bá đạo.
Đầu óc Tô Lạc trống rỗng, trong phút chốc chính mình cũng lạc lối.
Sau khi bức Tô Lạc nuốt xuống ngụm rượu đỏ môi kia, một nụ hôn mềm nhẹ như
lông chim xẹt qua.
Hai khuôn mặt tuyệt mỹ gần trong gang tấc, lẫn nhau có thể cảm giác được hơi
thở cực nóng.
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động.
Chỉ có tiếng gió lạnh thấu xương do Long Lân Mã cấp tốc chạy vội tạo ra.
Nam Cung Lưu Vân thương tiếc mà phủng khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt trong lòng
bàn tay, tinh tế mà đoan trang, đôi mắt như hắc diệu thạch lóng lánh mê li
tình ý.
Loại nhiệt tình thân cận này khiến Tô Lạc không được tự nhiên, làm nàng không
tự chủ được mà nhớ tới phản bội ở kiếp trước.
Tô Lạc thanh lãnh nghiêng đầu qua, Nam Cung Lưu Vân lại không buông tha nàng,
ngón tay trắng nõn trơn bóng chế trụ cái cằm trơn bóng tiêm tế của nàng, trong
giọng nói có mang theo nghiêm túc xưa nay chưa từng có, gằn từng chữ một hỏi:
“Thực chán ghét ta sao?”
Tầm mắt của hắn vẫn luôn đều chặt chẽ nhìn nàng, cho nên không hề bỏ lỡ sự
chán ghét và ủy khuất vừa rồi lóe lên trong mắt nàng.
Không khí đột nhiên hạ xuống đến mức đóng băng.
Tô Lạc chậm rãi đẩy hắn ra, ánh mắt xuyên thấu qua bức màn, nhìn không trung
phía xa.
“Thật sự rất chán ghét sao?” Nam Cung Lưu Vân ở phía sau nàng chấp nhất hỏi.
Thực chán ghét sao? Tô Lạc để tay lên ngực tự hỏi, từ khi thức tỉnh ở thế giới
này, những trợ giúp mà Nam Cung Lưu Vân cho nàng không thể nghi ngờ là thật
lớn, tuy rằng hắn có đôi khi thích giở trò, nhưng hắn đối mình cũng không có
ác ý.
Nhưng sao mình có thể kể chuyện đời trước với hắn được?
Sự kiện đó, người kia, nàng thật sự không muốn nhắc lại.
Tô Lạc bỗng có chút thương cảm không dễ phát hiện, nhàn nhạt mà nói: “Ta
thương tâm không quan hệ đến ngươi, đừng hỏi.”
Không nghĩ tới những lời này lại giống như ngòi nổ, lập tức bậc lên lửa giận
của Nam Cung Lưu Vân.
Hắn giữ chặt Tô Lạc, động tác ngang ngược, giữ chặt cằm của nàng, khiến nàng
đối diện với mình, hung tợn chất vấn: “Ngươi thương tâm không quan hệ đến ta,
vậy quan hệ đến ai?”
Vừa rồi thương cảm chợt lóe qua trong đáy mắt nàng, hắn cái hiểu cái không,
nhưng hắn có thể xác định đối với hắn Nam Cung Lưu Vân mà nói, đó nhất định
không phải là chuyện tốt.
Kiên quyết cùng ngạo khí của Tô Lạc bị kích ra, nàng quật cường mà nhìn thẳng
vào mắt hắn: “Nam Cung Lưu Vân, ngươi là gì của ta? Ngươi quản quá rộng rồi
đấy!”
Nam Cung Lưu Vân không giận mà cười, một đôi mắt xinh đẹp lại lạnh như hàn
băng, giữ chặt cằm dưới của nàng, gằn từng chữ một mà tuyên thệ: “Ngươi là vợ
của bổn vương, điều này, vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi!”
“Ta đáp ứng rồi sao?” Tô Lạc nhướng mi, đáy mắt mang theo chế nhạo cười nhạt.
Mái tóc dài của Tô Lạc đón gió tung bay, trên mặt là mỉm cười nhàn nhạt, ánh
mắt không gợn sóng, không vui không buồn, nhưng là chỗ sâu trong đôi mắt lại
thâm thúy đến đáng sợ.
Nam Cung Lưu Vân ngẩn ra, sau đó, con ngươi sâu thẳm đen tuyền của hắn trở nên
thật sâu và đen, khóe miệng đẹp đẽ tà mị gợi lên, cường thế mà tự tin nhìn
chằm chằm Tô Lạc, cười như không cười nói: “Tô Lạc ngươi đời này phải là vợ
của Nam Cung Lưu Vân ta!”
“Vậy hãy chờ xem, xem con đường này đi đến đâu, đến tột cùng sẽ như thế nào.”
Cặp mắt thủy linh động lòng người vô cùng thâm thúy kia của Tô Lạc lạnh như
băng nhìn chằm chằm hắn, tầm mắt vẫn không nhúc nhích.
Hai người cứ như vậy đối diện nhau, ai cũng không nói lời nào, bốn phía yên
tĩnh không tiếng động!